Bàn về chống hiểm họa Trung cộng

Nguyễn Đình Cống

Vừa rồi thủ tướng Singapore Lý Hiển Long công bố bài THẾ KỶ CHÂU Á ĐANG GẶP HIỂM HỌA.  (Mỹ – Trung quốc và các nguy cơ đối đầu, Trần Ngọc Cư chuyển ngữ, trang Boxitvn đăng ngày 30/6). Thực ra không chỉ Châu Á mà toàn thế giới đang gặp hiểm họa Trung cộng.

Ảnh: Dân Làm Báo 

Hiểm họa do Covid 19, do một vài đợt đại dịch khác tương tự hoặc lớn hơn, do  thiên tai hoặc biến đổi khí hậu là rất nguy hiểm, nhưng nhân loại sẽ đoàn kết, hợp sức để khắc phục. Hiểm họa Trung cộng là do con người gây ra, nó chia rẽ dân tộc, hủy hoại đạo đức, làm phát triển thú tính, nó thúc đẩy “thời kỳ mạt pháp” lên cao trào với sự xâm lăng và khuynh đảo của ĐCSTQ, nó chuẩn bị cho một sự sụp đổ.  Đó là hiểm họa có cùng bản chất với chế độ phát xít, nhưng ở một dạng khác.

Nguy cơ do Trung cộng gây ra đã được nói nhiều, viết nhiều. Trên thế giới có lẽ quyển sách “Chết dưới tay Trung Quốc“ (Death by China) của Peter Navarro, năm 2010, Lê Minh Thịnh dịch, và gần đây (tháng 5/2020) là sách “Bàn tay ẩn giấu” (Hidden Hand) của Clive Hamiton (Nguyễn Văn Tuấn giới thiệu bởi bài viết “Những cuộc xâm lăng mềm”) là những tài liệu có giá trị.

Gần đây, đầu tháng 7/2020 có diễn đàn toàn cầu Boston, trong đó nhiều người đã lớn tiếng gay gắt rằng “Trung Quốc là nguy cơ lớn cho hoà bình và an ninh thế giới. Trung Quốc dùng kinh tế là vũ khí để xâm lược và phá nền dân chủ thế giới” (bài của Lưu Trọng Văn – Boxitvn ngày 2/7).

Trong nước cũng đã có nhiều người nghiên cứu về sự thâm hiểm và tàn độc của TQ. Giáo sư Trần Ngọc Vương am hiểu khá sâu sắc về thủ đoạn của các hoàng đế Trung Hoa trước đây và của ĐCSTQ hiện nay. Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nhà văn Nguyên Bình và nhiều người khác cũng đã vạch ra những thủ đoạn vô cùng nham hiểm của Trung cộng. Trần Quốc Quân cho rằng Trung cộng là côn đồ của khu vực và toàn thế giới. Song Chi chứng minh: Chế độ độc tài Trung cộng là mối nguy hiểm cho toàn thế giới. Vũ Đông Hà khẳng định đảng CS Tàu là kẻ thù chung của nhân loại, v.v.

Thế mà những người cầm quyền hiện tại của Việt Nam cố tình bưng tai bịt mắt, uốn gối khom lưng. Trước thái độ quá trắng trợn của TQ ở Biển Đông, lãnh đạo ĐCS buộc phải nói đến việc bảo vệ chủ quyền, buộc phải đưa vài ý vào dự thảo văn kiện ĐH 13. Nhưng trong thực tế họ vẫn giữ tư tưởng thần phục Trung cộng, vẫn chưa thoát ra khỏi dây thòng lọng đang ngày càng xiết chặt cổ và họ sẵn sàng dẫn dân tộc Việt vào con đường Bắc thuộc lần thứ hai, con đường mà dân Tây Tạng, Tân Cương đang chịu, con đường mà ông Nguyễn Cơ Thạch tiên đoán từ Hội nghị Thành Đô năm 1990. Đó là con đường diệt chủng từ từ. Họ làm việc đó vì quyền lợi ích kỷ cá nhân và phe nhóm. Họ rêu rao vì cùng chung ý thức hệ, nhưng xét ra không phải, mà chỉ vì quyền lợi cá nhân. Về việc tương tự, đã có tấm gương tày liếp của Quách Khai nước Triệu (*). Nhưng nhà cầm quyền nước Việt và nhiều nước khác không chịu soi vào.

Hiểm họa Trung cộng ngày nay đến từ dã tâm của ĐCSTQ và hủy hoại sự phát triển an bình của nhiều quốc gia. Nó sinh ra do sự kết hợp, sự cộng hưởng giữa những độc hại của chủ thuyết cộng sản với những mưu mô nham hiểm trong truyền thống văn hóa Tàu.

Sự độc hại của chủ thuyết cộng sản như đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản, như tổ chức của ĐCS theo kiểu xã hội đen, như việc ĐCS dùng bạo lực và tuyên truyền dối trá để thống trị, để khống chế nhân dân, như sự hình thành bọn tư bản đỏ hoang dã, là sự kết hợp của bọn có quyền và bọn có tiền để hình thành nên các nhóm lợi ích thao túng xã hội…

Về truyền thống của Trung quốc. Xin để ý đến tầng lớp bình dân và tầng lớp thống trị.

Tầng lớp bình dân chiếm số đông. Họ là những người chất phác, cần cù, chịu đựng, dễ bị sai khiến, dễ bị lừa bịp. Đã nhiều ngàn năm họ bị bọn thống trị phong kiến biến thành những đàn vịt, đàn cừu, luôn tôn sùng thế lực thống trị bất kể chúng từ đâu đến. Luận ngữ có câu nổi tiếng “dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi“ (Dân, có thể cho họ theo, không thể để họ hiểu biết, hoặc Dân mà có thể dùng được thì cho họ theo, không dùng được thì cho biết). ĐCSTQ không những xem dân như cừu, như vịt mà còn sử dung họ như súc vật thí nghiệm. Mao Trạch Đông, đã gây ra không biết bao nhiêu tội ác trong cải cách ruộng đất, đại nhảy vọt, đại công xã, cách mạng văn hóa… mà dân chỉ è cổ ra chịu khi đã mù quáng tôn ông ta là lãnh tụ tối cao.

Bọn thống trị mà đa số xuất thân từ thành phần tinh hoa thì lắm mưu mô thâm hiểm và hành động tàn ác. Mưu mô và hành động như vậy nhiều vô cùng, không sách nào viết hết.

Một số nhà nghiên cứu cảm phục, kính trọng dân Tàu vì cho là họ thông minh. Đúng là họ có thông minh trong một số thành tựu nhưng chủ yếu họ rất thành thạo trong mưu mô thâm độc. Một số người nhầm lẫn giữa thông minh và mưu mô vì cả hai đều là sản phẩm của trí tuệ. Khác nhau cơ bản ở mục đích và cách dùng. Thông minh được dùng công khai, minh bạch, vì lợi ích của xã hội. Mưu mô nhằm làm lợi cho người này mà hại cho người khác, được dùng bí mật, bất ngờ. Nhiều nhân vật nổi tiếng trong lich sử Trung quốc là những mưu lược gia, có nhiều mưu mô, chứ không phải là các nhà khoa học, nhà chính trị. Thí dụ như Thương Ưởng, Phạm Chuy, Tô Tần, Tôn Tử, Trương Lương, Khổng Minh, Tào Tháo… Sách 36 kế của Tôn Tử là một tập hợp các mưu sâu kế hiểm.

  Về hành động, chỉ xin kể vài thí dụ:

1- Chỉ trong một đêm Bạch Khởi giết mấy chục vạn quân Triệu đã đầu hàng.

2- Giết người lấy thịt làm nhân bánh, Dịch Nha giết con làm món ăn dâng vua Tề Hoàn Công.

3- Tần Thủy Hoàng chôn sống hàng trăm trí thức, đốt sách, giết một lúc 27 quan đại thần chỉ vì can vua đừng giam Hoàng thái hậu, thế mà vẫn có Mao Tiêu là người thứ 28 tiếp tục can.

4- Ngô Khởi giết vợ để mong được tin dùng làm tướng. 

5- Võ Mỵ nương giết con để vu oan hoàng hậu.

6- Bang nhắn, nếu Hạng Võ giết cha Lưu Bang mà nấu xáo thì bưng cho ông ta một bát.

7- Thương Thần giết cha để cướp ngôi. 

8- Mao Trạch Đông với Cải cách ruộng đất và Cách mạng văn hóa đã tàn sát không biết bao nhiêu đồng bọn và quần chúng tinh hoa.

9- Đặng Tiểu Bình dùng xe tăng tàn sát hàng ngàn sinh viên tại Thiên An môn.

10- Giang Trạch Dân cho mổ sống hàng vạn đệ tử Pháp luân công để cướp nội tạng.

Sự thâm độc, tàn ác thì trên thế giới thỉnh thoảng vẫn có, nhưng tập trung nhiều nhất vẫn là ở Trung quốc.

Trí thức, tinh hoa của Trung quốc tuy cũng có một số người tài giỏi, thấy được sự đểu cáng của thống trị và đề ra cải cách (như Lương Khải Siêu, Khang Hữu Vi, Lỗ Tấn, Lưu Hiểu Ba, Hạ Minh…). Họ viết ra những tài liệu có giá trị như Cửu Bình, như Đế quốc mặt trời đỏ…, nhưng tư tưởng của họ như đóa hoa bị chôn vùi trong đống rác, hành động của họ như ném hòn sỏi xuống ao bèo. Ngay những nhân vật cự phách trong ĐCSTQ như Lưu Thiếu Kỳ, Bành Đức Hoài, Hạ Long, Lâm Bưu… cũng bị Mao lừa mà thân bại danh liệt.

Mưu ma chước quỷ của ĐCSTQ rất nhiều, phát triển không ngừng. Ban đầu họ dựa vào cộng sản Liên xô rồi nhanh chóng phản lại để tranh giành ngôi bá chủ trong phong trào cách mạng vô sản quốc tế (gió Đông thổi bạt gió Tây); họ lừa và lợi dụng được Mỹ để phát triển khoa học và kinh tế rồi định hất cẳng Mỹ để làm bá chủ thế giới. Khi nhận lại Hồng Kông từ nước Anh, họ cam kết tôn trọng thể chế dân chủ tự do, nhưng rồi sớm trở mặt.

Có thể tóm tắt các mưu mô của ĐCSTQ vào một số hướng chính như sau:

– Về đối nội: Tạo ra một đảng có tổ chức rất chặt chẽ, kỷ luật rất nghiêm (theo kiểu xã hội đen), dùng lối đàn áp làm cho toàn dân rất sợ chính quyền và đảng, dùng lối tuyên truyền dối trá về vai trò của ĐCS, về giấc mộng Trung Hoa, về Biển Đông là lãnh thổ ngàn đời của họ bị Việt Nam và các nước xâm chiếm. Họ nhồi sọ trẻ con từ lúc còn rất bé, biến phần lớn dân thành vịt, thành cừu, hủy diệt, đồng hóa các dân tộc thiểu số.

– Về đối ngoại: dùng cách mua chuộc, hối lộ các quan chức chính quyền  các nước, kết hợp kế ly gián, dùng bẫy nợ để khống chế, dùng âm mưu một vành đai một con đường để lừa các nước, dùng sách lược viễn giao cận công (giao hảo với nước xa, xâm lấn nước gần),  dùng lực lượng gián điệp hùng hậu để trộm cắp bí mật. Chúng nghiên cứu rất kỹ tâm lý lãnh đạo các nước và dùng thủ đoạn nham hiểm thích hợp để hạ gục, để khống chế từng người theo cách riêng. Gần đây nhiều chính trị gia ở một số nước đã lộ rõ là tay sai của Tàu cộng, ngay cả những nhân vật cao cấp của Mỹ như Kissinger, Nixon, Bill Clinton, Obama cũng bị mua chuộc và khống chế.

Đối với nhân loại, chế độ phát xít Hitler và ĐCSTQ đều là tội phạm. Hitler đã phá hoại thế giới bằng chiến tranh. ĐCSTQ đang và sẽ khuynh đảo thế giới bằng những cuộc xâm lăng mềm. Trước khi thất bại thì phát xít Hitler cũng đã có nhiều năm thắng lớn. ĐCSTQ cuối cùng cũng thất bại, nhưng nó sẽ thu được thắng lợi tạm thời  trong một chừng mực nào đó. Đạt được điều này  không phải nó rất mạnh mà là vì có lắm mưu mô nham hiểm và lực lượng chống đối nó đang bị phân tán, chưa có được sự đồng lòng nhất trí cao.

Về mưu mô nham hiểm của ĐCSTQ đã có nhiều phân tích, tôi chỉ xin tạm bàn một chút về đối tượng của nó. Đối tượng này gồm lực lượng chống đối và bọn theo đuôi. Mỗi đối tượng bao gồm hai loại người: (A) Người của chính quyền cao cấp; và (B) Người của quảng đại quần chúng. Như vậy ĐCSTQ có 4 loại đối tượng : A-chống và A-theo; B-chống và B-theo.

Nhận thức và thái độ của lực lượng chống đối là tương đối rõ, vì họ đánh giá được sự độc hại, sự nguy hiểm của Trung cộng. Còn vì sao lại có bọn người theo đuôi?  Vì tham và ngu. Loại người này vẫn còn rất nhiều, sinh sôi nảy nở cũng lắm. Loại B-theo chủ yếu là vì tham lợi nhỏ trước mắt, mà đã tham lợi thì trí tuệ bị mờ ám, bị mắc lừa. Nguy hiểm là bọn A-theo. Chúng nó là loại cực tham và không đến nỗi ngu si vì có chút trí tuệ, nhưng không phải trí thông minh mà là các mưu mô, thủ đoạn. Nhờ mưu mô (và có thể còn có chút may mắn nào đó) mà chúng có được chức quyền. Phát hiện ra bọn này không khó. Trung cộng đã một mặt mua chuộc và khống chế bọn chúng, mặt khác ly gián và hãm hại những người thuộc A-chống.

Theo hay chống Trung cộng  là từ phẩm chất chứ không phải vì ở gần hay xa TQ. Các nước rất gần TQ như Bhutan,  Mông Cổ, Nepal, Đài Loan, Nam Hàn có  ai là loại A-theo  đâu.

Bọn A-theo nguy hiểm vô cùng cho dân tộc, cho đất nước, khi chúng  có vị trí cao trong chính quyền. Chúng là những tên bán nước kiểu Quách Khai (*). Bọn này đang tồn tại rải rác khắp thế giới và cũng khá mạnh. Các lực lượng chống lại Trung cộng chớ coi thường chúng nó.

Bọn B-theo bình thường chỉ là một loại người đáng thương vì ngu và tham lợi nhỏ trước mắt mà làm hại lâu dài cho cộng đồng và cả bản thân. Nhưng bọn B-theo sẽ rất nguy hiểm khi chúng là lực lượng đối lập trong các nước có A-chống. Đó là tình trạng của nước Mỹ hiện nay.

Việc chống lại Trung cộng hiện nay khác với trước đây. Ở thế kỷ XX đó là chống sự tấn công của chủ thuyết cộng sản với cách mạng công nông, với sự dã man, độc ác của chuyên chính vô sản. Ngày nay chống Trung cộng không có nghĩa là chống ý thức hệ cộng sản mà là chống sự bành trướng Đại Hán do ĐCSTQ tiến hành.

Trung cộng đang gây hiểm họa cho toàn thế giới. Trong khi có một số nước  tạo dựng được lực lượng A-chống và B-chống để bảo vệ độc lập và dân chủ, nhằm  phát triển và mang lại tự do, hạnh phúc cho nhân dân, thì cũng xuất hiện không ít bọn A-theo, B-theo.

Trong những nước có bọn A-theo thì lực lượng B-chống có nhiều khả năng bị chính quyền đàn áp.

Hiện  đang có nhiều tiếng nói mạnh mẽ lên án Trung cộng. Những tiếng nói đó nhằm thức tỉnh chủ yếu số người A-theo. Nhưng hãy xem xét thật kỹ, liệu những tiếng nói, thậm chí những tiếng thét như vậy sẽ thức tỉnh được bao nhiêu? Làm sao để những tiếng nói mạnh mẽ, những tiếng thét hùng hồn lọt được vào tai, làm thức tỉnh được thế lực A-theo khi mà họ đã bị lòng tham làm mờ tâm trí, lại bị mắc vào bẫy của Trung cộng, họ cố tình bưng tai bịt mắt, lại gán ghép cho B-chống là thế lực thù địch.

Một đất nước muốn thoát khỏi những âm mưu nham hiểm, tránh được những thủ đoạn độc ác của Trung cộng không thể chỉ trông cậy vào B-chống cùng với những tuyên bố vang dội, những lời lên án đanh thép, khi mà vẫn còn bọn A-theo. Đó là điều rất nên suy nghĩ sâu sắc.

(*) Đông Chu Liệt quốc, hồi 105- Quách Khai, thừa tướng nước Triệu, ăn đút lót ngàn vàng của nước Tần, hãm hại các tinh hoa của nước Triệu như Liêm Pha, Lý Mục, giúp Tần chiếm Triệu. Quách Khai tưởng có công với Tần, xun xoe, xu nịnh, kể công, nhưng bị Tần đuổi vì là kẻ phản quốc, bị người của Lý Mục giết cả nhà và cướp  toàn bộ gia sản.

N.Đ.C.

Tác giả gửi BVN

This entry was posted in Đại Hán, Trung Quốc. Bookmark the permalink.