Cách ứng xử của chính quyền Việt Nam với ngư dân bị bắn chết trên biển

Một ngư dân Việt Nam bị giết khi đang đánh cá ngoài khơi, cách đất liền tổ quốc khoảng 500 hải lý. Bị tấn công và bắn chết bởi người của tàu nước ngoài mà báo chính thống đầu tiên loan tin là “tàu lạ”, về sau có tin nói là tàu Philippines.

Không một vị nào trong chính quyền lên tiếng. Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam: im; Chủ tịch nước: im; Thủ tướng: im; các Phó thủ tướng có liên quan: im; Chủ tịch Quốc hội: im; Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc: im; Bộ trưởng Quốc phòng: im; Bộ trưởng Công an: im; Bộ trưởng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn: im…

Không một hành động tiếp ứng từ phía chính quyền. Không trực thăng hay tàu quân sự ra tiếp ứng, tiếp đón thi thể; không tàu cứu thương, tàu cảnh sát biển, kiểm ngư… Chiếc thuyền nhỏ bé của ngư dân sau khi bị tấn công, lẻ loi, nặng nề và chậm chạp chở thi hài ướp đá của ngư dân Trương Đình Bảy về đất liền. Tổ quốc của ông đã bỏ mặc ông cho những tên cướp biển hung hãn, cướp thật hay cướp từ một quốc gia nào đó, giết ông, và sau đó tổ quốc ngoảnh mặt với xác chết của ông!

Thi hài ông về tới đất liền không có một vị nào trong chính quyền nghênh đón. Chính quyền không bảo vệ được ông, đã đành! Vô trách nhiệm, đã đành! Họ cũng không có một chút tấm lòng nào cho tình dân tộc, nghĩa đồng bào. Họ làm gì và nghĩ gì trong hơn 4 ngày thi thể ông lênh đênh trên biển, giữa những bạn đường cùng số phận đang uất nghẹn trong kinh hoàng? Họ nghĩ có thể do Trung Quốc giết người Việt như những lần trước đó, và họ không muốn dính vào e mất lòng thiên triều? Họ nghĩ tới cách chạy trốn trách nhiệm trước dân chúng? Hay sự thật trần trụi hơn: họ không cần phải chạy trốn trách nhiệm nào cả, chỉ đơn giản là họ không có suy nghĩ nào về việc đó hết. Họ đang bàn việc chia ghế, giành ghế cho mình và cho con cái?

Không một vị đại biểu Quốc hội nào của vùng đất đau thương ra đón thi hài ông Bảy, chia sẻ tình cảnh và nỗi đau với gia đình, với ngư dân, với dân chúng tỉnh nhà! Họ có cần quái gì lá phiếu của những người dân cùng khổ? Cái ghế trong nghị trường của họ tới từ một nơi khác kia mà!

Vốn không xem trọng gì năng lực của chính quyền này, tôi vẫn thấy ngạc nhiên về cách ứng xử của chính quyền. Tại sao họ không phái một tàu chiến tối tân, tàu cảnh sát biển tối tân của Việt Nam tới nơi tiếp đón thi hài ông Bảy? Không phải để gây chiến với ai, chỉ để an ủi, để chứng tỏ và cam kết tấm lòng của chính quyền, của quân đội lúc nào cũng đứng bên dân chúng. Để những thế lực tàn bạo với dân Việt biết rõ thái độ kiên quyết bảo vệ tính mạng dân chúng của chính quyền Việt Nam. Trời ơi, lòng dân cảm động bao nhiêu, ủng hộ chính quyền bao nhiêu! Cho dù đã có sức mạnh của bạo lực cướp chính quyền, nếu có thêm sức mạnh của lòng dân, cái ghế họ ngồi có phải chắc chắn hơn không?

Nếu đứng ở một tầm lý tưởng hơn, nhuốm tinh thần dân tộc hơn, dễ thấy rằng chỉ cần một vài lần ứng xử như vậy là chính quyền gần dân hơn. Các hố chia rẽ trong lòng dân tộc được lấp dần. Sự nghiệp hòa hợp hòa giải dân tộc được thúc đẩy làm nền tảng chuyển dần xã hội sang dân chủ hơn. Chỉ cần thế, nhân dân Việt Nam ta phát triển mạnh giàu, đem lại quyền lợi chính đáng cho tất cả mọi thành phần dân tộc.

Cách ứng xử như vậy đòi hỏi ở chính quyền khả năng nắm bắt thời cơ và xoay chuyển tình thế. Nhưng trên nữa là một điều kiện căn bản: tấm lòng với tổ quốc, với dân tộc, dân chúng. Qua cách giải quyết sự việc này, rõ ràng là các người lãnh đạo chủ chốt của chính quyền Việt Nam không có tài ba đó, không có tấm lòng đó. Vấn đề ở chỗ: người ngồi cao không có tầm vóc, mà các phụ tá, các người ngồi thấp hơn cũng không thể hiện được mình. Một hệ thống hóa đá như vậy có thể có đủ tầm nhìn, chiến lược, sự khôn ngoan, linh hoạt và tấm lòng vì dân để đưa đất nước thoát khỏi hoàn cảnh bốn bề nguy nan như hiện nay không?

T. Q. C.

Tác giả gửi BVN.

 

This entry was posted in Biển Đông. Bookmark the permalink.