Tu thân có phải xin phép?

Tạ Duy Anh

17-5-2024

Đang ốm, mệt lơ lửng, thế mà đọc cái Công văn của Giáo hội Phật giáo Việt Nam bỗng không nhịn được, cứ cười như bị ma ám.

Tại sao cứ phải là thành viên của hội nào đó, nhân sự của chùa nào đó mới được tu thân?

Từ lâu tôi quyết không đi chùa, khi một lần, vài lần, rất nhiều lần tận mắt thấy những người đi tu có thẻ hội viên thị phạm cho tôi ngộ ra rằng, nhà mình hóa ra thanh sạch hơn nhiều; bạn bè mình, những người chưa một lần đọc bất cứ quyển kinh Phật nào, không tự nhận là tín đồ, cứ tràn trề Phật tính hơn nhiều!

Và rồi vụ ông Sư cả khi chết, lòi ra cái thẻ đảng và con số 50 năm tuổi đảng thì rùng mình vái sống các vị.

Cái sự nhập nhèm giữa đạo và đời, nó khiến đạo không ra đạo, đời chả ra đời. “Nửa đời nửa đoạn” là câu rủa của dân gian với kẻ nào đó ít đức. Giờ “nửa đời nửa đạo” cũng thành câu mỉa những kẻ núp bóng tôn giáo để vun cho cái thân xác mình thành thứ nặng hơn cả đá.

Có câu càng tu càng chìm là thế.

Ông thầy của giai cấp vô sản, trong một cuốn sách mà tôi đọc từ hồi trẻ, không còn nhớ tên, đã rất ác liệt khi đòi hỏi tính chất tư nhân của tôn giáo như thế này (tôi chỉ còn nhớ đại ý):

– Nếu các người (Giáo hội Chính thống giáo Nga) không an phận với tư cách tư nhân của mình; nếu các người không tuyên bố rõ ràng tôn giáo là công việc tư nhân và hành động trên tư cách như vậy mà cứ nhập nhằng dính líu đến chính quyền, can thiệp vào công việc của chính quyền, đòi tài trợ từ chính quyền… thì giai cấp vô sản toàn Nga sẽ tuyên chiến với các người!

Rõ ràng thế cơ mà! Chính các vị đang làm sai lời ông thầy đời của các vị đấy chứ.

Thưa với các vị, tự do tín ngưỡng là quyền bất khả bàn cãi, bất khả xâm phạm. Ông Minh Tuệ đang thực hiện quyền cá nhân của ông ấy và không có lỗi với bất cứ ai, bất cứ tổ chức tôn giáo nào, vì ông ấy không hề mạo danh quý vị, không nhận mình là sư, không đeo túi vơ tiền cúng dường như lái buôn thu lãi. Lấy cớ gì để ngăn cấm ông ấy?

Tôi không đủ duyên để hành xác như ông Thích Minh Tuệ và nói thật, tôi chẳng thấy cần thiết phải tu khổ như vậy. Nhưng gương mặt và nụ cười của con người ấy chắc chắn thuộc về ánh sáng.

Mà tôi thì luôn e ngại bóng tối.

Tu có nhiều cách. Đến với Phật có nhiều đường. Con đường các vị đang đi có ai cấm các vị đâu, trừ Lenin, như những gì vừa dẫn. Nhưng Lenin chết lâu rồi, không nhất thiết phải theo, phải sợ ông ấy nữa, nếu các vị muốn, cũng chả sao.

Chỉ có điều nhân danh một tổ chức tôn giáo để bài bác, chế nhạo, tìm cách mượn tay quyền lực ngăn cản thô bạo mỗi cá nhân đến thẳng với Phật mà không làm hại ai, là vi phạm luật pháp đấy, mong các vị nhớ cho.

Xin đừng u mê đến mức ném đá lên trời!

Một cách đến với Phật

T.D.A.

Nguồn: FB Lao Ta

This entry was posted in Phật giáo, Phật giáo nhà nước, Tạ Duy Anh. Bookmark the permalink.