Chiêu Anh Nguyễn
Hôm kia tôi đang ở Lâm Đồng. Buổi tối, đầu tiên là những người thân thiết nhắn tin hỏi “Trang đi Mỹ hả em?”.
Tôi trả lời, không rõ lắm.
Thực lòng sau những đồn đoán và sự kiện gần đây, tôi cũng đã hình dung ra được chuyện tiếp sau của những ngày Biden chuẩn bị qua thăm Việt Nam.
Đến hôm nay thì đã có nhiều tin nhắn hỏi tiếp có phải T. chấp nhận ra đi không?
Tôi vẫn không đủ thời gian để ngủ, đừng nói gì đến Chat, nên thôi tôi sẽ viết luôn một status cho chuyện nghĩ gì nếu T. chấp nhận ra đi.
Mình biết T. từ ngày T. bắt đầu nghỉ khỏi toà soạn báo PL và dấn thân vào con đường đấu tranh chống lại bất công xã hội.
Cô ấy bằng tuổi mình. Ngày sinh của cô cũng rất gần ngày sinh của mình.
Có thể nhiều bạn không quan tâm, nhưng mình thì có, những kẻ có trùng ngày tháng năm sinh, tâm tính có vẻ gì đó sẽ khá gần nhau.
Cô ấy lao ra đấu tranh với toàn vẹn sự sôi sục, lòng can đảm của kẻ luôn muốn mọi thứ phải được công bằng, và cô ấy thẳng tính.
Mà các bạn biết rồi đó, thẳng tính quá, nhiều người ghét.
Cô ấy có một giọng nói nhẹ nhàng, tâm tính cũng dịu dàng. Tay chân cô ấy mềm mại, cô ấy thích chơi đàn và hát hay.
Vậy đó, mà những người được gọi là “Chính quyền” kia đã hạ đòn thù không nương tay lên cô.
Để ép cô phải im miệng, họ cho tung hình cá nhân yêu đương của cô lên mạng.
Vẫn chưa thể làm cô run sợ, họ đánh cô đến gãy chân, bể xương gối. Việc đó khiến cô phải làm phẫu thuật nhiều lần mới có thể chống nạng tập tễnh đi.
Cô ấy đến thăm tôi một buổi sáng, khoác theo chiếc đàn guitar.
Tôi ngồi cạnh, ôm vai cô nên đã nhận ra cô mềm mại và dịu dàng đến mức nào.
Cô nói, em sợ họ đánh em gãy tay không chơi đàn được nữa chị ơi. Chứ em cũng chẳng sợ gì cả.
Tôi vốn hay cười, nên hôm đó tôi nhìn cô cười thật tươi, nắm bàn tay nhỏ nhắn lên, tôi nói “Thượng đế che chở Trang, Trang yên tâm, không thể có chuyện đó đâu mà”.
Sau rất nhiều chuyện lùm xùm quanh việc cô ấy bị bắt tù đày, việc xung quanh cô và bè bạn.
Tôi biết, “họ” đã rất thành công việc chia rẽ tình cảm và lòng tin của những người đấu tranh.
Tôi luôn im lặng trước những scandal về bạn bè đấu tranh, vì tôi hiểu.
Hôm nay cô ấy trở thành một món hàng. Vâng, tôi không nói sai đâu, “món hàng” trao đổi.
Tối qua tôi thức đến 2g sáng vì nghĩ tới bàn tay nhỏ nhắn của Trang.
Bàn tay đó sau nhiều năm tháng tù đày tàn khốc đã có thể cầm lại cây đàn guitar. Chắc sẽ hơi ngượng xíu nhưng sẽ quen nhanh thôi Trang ha.
Tôi viết những dòng này và tôi cũng lại rơi lệ.
Tôi thương những phụ nữ đấu tranh bằng tất cả sự can đảm và hy sinh của họ. Dù họ lỡ có một chút gì bất toàn, nhưng đó không phải là việc mà chúng ta có quyền lấy ra để cân đo nhân cách.
Chúng ta không là thượng đế. Thậm chí chúng ta còn đang hớn hở ngồi uống cafe lướt web để kết tội người khác, trong khi họ đã mất gần như cả tuổi xuân để đấu tranh và trốn chạy cộng sản trong chính quê hương mình.
Trang ơi, Chiêu mừng lắm. Rất mừng nếu Trang thực sự chấp nhận ra đi khỏi đây. Khỏi cái xứ sở đã làm Trang mất mát, đau khổ và tuyệt vọng đến rã rời này. Vậy mà Trang vẫn vì nó mà kiên định đấu tranh đến nỗi thành người tàn tật
Bay đi cánh thiên di yêu dấu, can đảm của nước Việt. Bay đến nơi nhiều tự do và nàng có thể thoả lòng ngồi ôm đàn hát trong yên bình, không lo bị truy sát. Bay đi.
Chiêu và mọi người nơi đây sẽ chờ ngày Trang và các anh em đấu tranh phải ra đi sẽ được quay về, được đoàn tụ cùng nhau nơi chính quê hương mình.
C.A.N.
Nguồn: FB Margaret Chieu