Tính đến tháng 5-2019, trang Bauxite Việt Nam tồn tại vừa tròn 10 năm.
Thoạt đầu chỉ là một bản Kiến nghị ký ngày 12.4.2009, gửi đến Nhà nước, Quốc hội và ĐCS Việt Nam ngày 17.4.2009, khẩn thiết yêu cầu nhà cầm quyền hãy tạm gác lại toàn bộ dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên để đưa ra Quốc hội bàn bạc thật kỹ lưỡng, ngõ hầu giúp đất nước tránh được, hoặc ít nhất cũng giảm thiểu được những hậu quả khôn lường – do ba công dân Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn và Nguyễn Thế Hùng chủ động soạn thảo và mời mọi người cùng ký tên, được đông đảo trí thức cũng như các thành phần người Việt trong ngoài nước nhiệt tình hưởng ứng.
Nhưng mọi việc không dừng ở đấy. Như một luồng gió thổi đúng tâm nguyện số đông, sự hưởng ứng bất ngờ bùng dậy và lan đi rất nhanh. Trên internet, bản Kiến nghị được đón nhận và chuyền cho nhau, ở đâu có người Việt sinh sống lập tức ở đấy có chữ ký gửi về góp mặt (Có người như GS Ngô Bảo Châu còn viết thêm một kiến nghị cá nhân kèm vào đấy với nguyện vọng “nhiều tay vỗ nên bộp”). Cũng là lần đầu tiên xuất hiện hình thức tập hợp chữ ký, đợt này tiếp đợt khác, để chuyển tận tay (đợt 1) hoặc chuyển bằng bưu điện (các đợt sau), nhằm trao cho các cơ quan công quyền. Đợt 2 vừa xong đã tiếp liền đợt 3… đợt 5 chưa hết lại có ngay đợt 6, đợt 7… Chẳng mấy chốc địa chỉ email chứa không nổi nữa. Nhu cầu tự nhiên là phải có một địa chỉ mới, công khai, dễ vào, để người Việt khắp thế giới cập nhật hàng ngày. Với trợ giúp của bè bạn, một trang blog đã kịp thời ra mắt. Người chịu trách nhiệm nhận chữ ký – GS Nguyễn Huệ Chi – chỉ việc ngồi một nơi ở Hà Nội và ngồi tại nhà, cứ thế mở blog, in ra rồi gửi đi.
Vẫn chưa hết. Gửi chữ ký đi thế tất phải mong chờ phản hồi của người nhận. Cơ quan Đảng không phản hồi. Mặc. Cơ quan Chính phủ làm thinh. Cũng mặc. Cơ quan Quốc hội, tổ chức dân cử, chẳng lẽ lại thờ ơ nốt, coi mình cũng là chính quyền, đứng trên tất cả? Không! GS Nguyễn Minh Thuyết, Phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa và Thiếu nhi của Quốc hội (QH) và TS Nguyễn Sĩ Dũng, Phó văn phòng QH thuở ấy, đã hân hoan tiếp nhận Kiến nghị tận tay Nhóm soạn thảo. Và dưới hình thức này hay hình thức khác, một vài tổ chức của QH (UB Pháp luật…) sớm có phản hồi. Bên cạnh đó, hiệu ứng tích cực cũng hiện ra trong đời sống: Các trang mạng, trang blog cá nhân ở Hà Nội, Sài Gòn (Trần Nhương, Nguyễn Trọng Tạo, Quê Choa)…, bắt đầu đưa tin. Rồi hiệu ứng còn xuất lộ chóng vánh bằng phản ứng không bình thường của chính người cảm thấy… “bị chạm nọc”. Đây đích thực là một thành công: Tập đoàn Than-Khoáng sản (TKV) – một trong các “quả đấm thép” – đơn vị kinh tế quốc doanh trực thuộc Bộ Công Thương, được lệnh tiến hành lập dự án khai thác bauxite thí điểm ở Tân Rai và Nhân Cơ, không thể nào làm lơ trước dư luận về bản Kiến nghị đang ngày một rộ lên sôi nổi. Ông Dương Quang, Thứ trưởng Bộ Công Thương và là người đặc trách dự án bauxite trong Tập đoàn TKV, đã tổ chức ngay một cuộc họp giao ban trong ngày 28.4.2009, phân phát một bản Thông cáo đến tận tay 300 nhà báo, dùng những lời gay gắt và không mấy thiện chí bác bỏ từng điểm của Kiến nghị (xem Thư ngỏ số 2) nhằm đối phó với sức lan tỏa của nó mà ở thời điểm bấy giờ đã có đến hàng nghìn chữ ký. Rồi cuối cùng, sau nhiều thúc bách, cũng vị Thứ trưởng ấy phải thay mặt Bộ Công Thương trình bản Dự án ra phiên họp giữa kỳ của Quốc hội vào buổi sáng 20.5.2009, nhưng những điều “trình ra” khi đã chia nhỏ Dự án thành nhiều phân khúc để tài chính không vượt quá quy định, thì không ngờ lại làm dư luận “nóng” thêm. Chỉ cần có thế. Nỗi bức xúc “khai thác bauxite” vốn được âm thầm nhen nhóm từ 2 năm trước bởi các nhà khoa học của Viện CODE, và sau đó bởi các kiến nghị gửi riêng lên cấp tối cao của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, âm ỉ và trở thành dồn nén bấy lâu, bỗng chốc có dịp tuôn trào. Cả người ký vào Kiến nghị hay người chưa kịp ký, ở gần hay ở xa, đều muốn đón xem tin tức, muốn lên tiếng tỏ bày, đối thoại, bàn luận, đổi trao… từng ngày, từng ngày một, ở một địa chỉ chung nào tin cậy. Thế là do đòi hỏi của thực tế, việc không lường trước đã xảy đến: Trang blog sau đôi ba tuần lễ hoạt động, do dung lượng không đáp ứng được nhu cầu đành phải ngừng lại, nhường chỗ cho một trang web chính thức mang tên Bauxite Việt Nam (BVN) và mang diện mạo rõ ràng của một tờ báo mạng, nghiễm nhiên ra đời. Người tiếp nhận chữ ký, bất đắc dĩ cũng phải sắm luôn vai người điều hành và Tổng biên tập.
Mới đó đã mười năm!
Mười năm thấm thoắt, cố gắng bám sát dòng thời cuộc, nội dung chuyển tải của diễn đàn BVN đã có không ít đổi thay linh động, đi từ câu chuyện bauxite Tây Nguyên nóng bỏng trong hai năm 2009-2010 đến vô số vấn đề bức xúc, nổi cộm về sau, như: âm mưu Tàu Cộng; đường lưỡi bò trên Biển Đông; rừng phòng hộ lọt vào tay Trung Quốc; điện hạt nhân và môi trường; biểu tình chống hải giám Trung Quốc liên tục cướp bắt ngư dân Việt; công an dằn mặt-đàn áp biểu tình; giàn khoan HD981 xâm phạm lãnh hải Việt Nam; việc “tự tử” trong đồn; tù nhân lương tâm tuyệt thực; nhóm lợi ích tự tung tự tác sau lưng Nhà nước; các loại dự án cướp đất; tiếng bom Đoàn Văn Vươn; tấm gương dân oan Cấn Thị Thêu; xã hội dân sự và các kiểu dư luận viên; Công ước nhân quyền và tam quyền phân lập; vụ Formosa; đảng viên thoái đảng; vụ Đồng Tâm; vụ Thủ Thiêm và vụ Lộc Hưng; Luật đặc khu; Luật an ninh mạng; tham nhũng và “đốt lò”; BOT, v.v… Vấn đề nào cũng được bàn bạc với tinh thần thẳng thắn cởi mở, khuyến khích phản bác, phản biện.
Đi cùng với loạt đề tài trên, cũng trong vòng 10 năm, BVN đã quy tụ được một đội ngũ cộng tác viên đông đảo, xuất thân nghề nghiệp và điều kiện cầm bút hết sức khác nhau, cách nghĩ cách viết vô cùng đa dạng, đến với diễn đàn từ mọi phương và từ nhiều thế mạnh. Từ những nhà báo chuyên nghiệp như Tống Văn Công, Lê Phú Khải, Vũ Linh, Phạm Chí Dũng, Nguyễn Đình Ấm, Võ Văn Tạo…, đến những nhà kỹ thuật chuyên sâu như Nguyễn Thành Sơn, Lê Quốc Trinh, Tô Văn Trường, Đặng Đình Cung, Phùng Liên Đoàn, Nguyễn Khắc Nhẫn… Từ những học giả kiêm chính khách như Nguyễn Trung, Nguyên Ngọc, Lê Xuân Khoa, Nguyễn Quang A, Dương Danh Dy, Vũ Cao Đàm, Hạ Đình Nguyên, Lê Hiếu Đằng, Nguyễn Khắc Mai, Chu Hảo…, đến những kinh tế gia như Phạm Chi Lan, Lê Đăng Doanh, Vũ Quang Việt, Ngô Nhân Dụng… Từ những luật gia như Cù Huy Hà Vũ, Hà Huy Sơn…, đến những nhà bình luận thời sự, chính trị, triết học như Hà Sĩ Phu, Nguyễn Đăng Quang, Tưởng Năng Tiến, Tương Lai, Từ Thức, Bùi Quang Vơm, JB Nguyễn Hữu Vinh, Lê Anh Hùng, Thiện Tùng, Nguyễn Khoa Thái Anh, Ngụy Hữu Tâm… Từ những nhà văn nhà thơ như Phạm Đình Trọng, Hoàng Hưng, Bùi Minh Quốc, Nguyễn Trọng Tạo, Mai Thái Lĩnh, Tiêu Dao Bảo Cự, Đinh Quang Anh Thái…, đến những dịch giả như Trần Ngọc Cư, Phạm Nguyên Trường, Hồ Bạch Thảo, Thục Quyên, Nguyễn Minh Quang… Từ các vị Giáo sư, giảng viên đại học, như Nguyễn Đình Cống, Nguyễn Văn Tuấn, Nguyễn Đức Tường, Phạm Quang Tuấn, Dương Danh Huy, Ngô Thế Vinh, Nguyễn Đăng Hưng, Nguyễn Hữu Liêm, Tạ Văn Tài, Hoàng Xuân Phú, Hà Văn Thịnh…, đến các khoa học gia như Trần Thanh Vân, Thái Văn Cầu…, cho đến các lão tướng như Nguyễn Trọng Vĩnh, Đồng Sĩ Nguyên, đến cả các nông gia thực thụ như Thiện Tùng, Hoàng Kim (Đồng Tháp)… Họ đem tri thức uyên bác và kinh nghiệm thực tiễn phong phú ở nhiều lĩnh vực rọi vào các vấn đề phức tạp của đất nước, lật đi lật lại, từ đấy mở ra nhiều cách nhìn, hướng tìm tòi khả thủ.
Trong điều kiện một đảng và một thể chế toàn trị giữ độc quyền điều hành đất nước, mục tiêu hướng tới của BVN ngay từ buổi đầu là đấu tranh cho một lộ trình từng bước chuyển hóa sang một xã hội dân chủ, trong đó người dân giành được các quyền cơ bản, có hạnh phúc cơm áo và được nói năng viết lách suy nghĩ tự do, với một bộ máy nhà nước triển giãn dần sự hành xử độc tôn để xích gần lại nguyên tắc tam quyền phân lập, tiến tới xóa bỏ độc quyền. Tất nhiên, người cầm bút và người điều hành phải cố gắng tìm được mẫu số chung ở cái ý thức coi đây là cuộc đấu tranh ôn hòa, bình đẳng, không có chút quyền lực nào trong tay, đòi hỏi một thái độ kiên trì và tỉnh táo khách quan trong kiếm tìm chân lý thay vì để cho những thiên kiến cực đoan lấn át. Mặt khác, để đấu tranh có kết quả, còn phải dành tâm sức ưu tiên “mở mang dân trí”, giúp người dân tự tỉnh thức, từ đó xây dựng dần một mặt bằng văn hóa tri thức cao, đến lúc lượng biến thành chất tự nó sẽ đẩy xã hội đi tới, như một xu thế ngấm ngầm chuyển động bên trong. Vì thế, trước sau trong ngôn luận của mình, trừ trường hợp bất khả kháng hay sơ suất, diễn đàn đều hết sức tránh mọi sự khiêu khích, phán xét đao to búa lớn hoặc khiên cưỡng áp đặt. Tuy thường xuyên phải đối thoại với thế lực đương quyền, số lớn lại là sản phẩm của tha hóa biến chất, diễn đàn không chủ trương vạch mặt bêu riếu họ trên mặt báo trong tư cách những cá nhân xấu xa cần đánh đổ, bởi rất biết việc bêu riếu cá nhân không ích gì cho đại cục, và thay đổi cá nhân này bằng cá nhân nọ không phải là lợi ích then chốt của người dân.
Nói đi cũng có điều nói lại, trong cuộc đối thoại lâu dài xuyên suốt đến chục năm, có được một đội ngũ cộng tác viên giàu kinh nghiệm và đầy bản lĩnh làm chỗ dựa tinh thần là hạnh phúc lớn của một tờ báo, tuy vậy cũng không sao tránh được những chỗ không tương đồng về phong cách, cá tính, thể hiện trong ngôn từ biểu đạt, đôi khi cả trong tranh luận, người này nói nặng hơn người kia một tí, châm biếm sâu cay hơn một tí, và ngược lại người kia thì văn hoa văn vẻ hoặc nghiêm trang hơn người này; người này cho rằng nói đến đấy dừng lại là vừa, người kia muốn dấn sâu thêm chút nữa. Cũng có thể sự khác biệt còn xuất phát từ phương pháp và quan điểm, người này coi chủ nghĩa Marx nguyên thủy là phát kiến đúng cho mọi thời đại, chỉ đến chủ nghĩa Lenin mới hỏng mới sai, trong khi người kia nhìn thấy chính từ Marx đã mang sẵn cái gốc sai lầm then chốt dẫn đến khủng hoảng không thể cứu gỡ của thể chế hiện hành. Đòi hỏi một sự san bằng e khó mà đạt được đối với một tờ báo vốn chấp nhận lý thuyết đa nguyên. Huống chi công cuộc phản biện gian khổ mà diễn đàn tự nguyện lấy làm nội dung cơ bản, là phản biện với một đối tượng mà diện mạo không phơi bày thuần nhất; nó luôn luôn biến thái và trong vòng 10 năm qua, sự biến thái theo hướng tha hóa lại càng thấy rõ (tham nhũng tăng cấp về lượng và chất, kinh tế xuống gần đến đáy, giáo dục, đạo đức, chất lượng sống của cả xã hội đều suy giảm). Sự chênh lệch ít hay nhiều trong nhìn nhận, đánh giá, trên lý thuyết chung cũng như trong đo đếm xã hội hiện thực, giữa người này người kia, giữa thời điểm này và thời điểm khác, âu cũng chẳng có gì khó hiểu. Giờ đây nếu xem lại hàng loạt bài viết đã được công bố qua từng chặng đường khúc khuỷu, có thể có những nhận định khiến người trong cuộc cũng không còn hài lòng. Bauxite Việt Nam xin nhận hết thiếu sót về mình, duy không nên vì thế mà chúng ta khinh suất gán cho người khác mình những động cơ nặng nề về danh hay lợi, bởi ở đây là đối diện với cả một bộ máy. Lợi hay danh đều vô nghĩa trước cánh cổng nặng nề bất an của nó.
Đúng là một diễn đàn trải qua 10 năm thăng trầm trong vòng canh/vòng vây của thể chế. Một nhúm anh chị em tác nghiệp nghiệp dư và thiện nguyện, lại phải làm như ma đuổi, đã cố gồng mình lên, vượt thoát mọi sự đe dọa, chụp bắt để có thể an toàn được 10 năm, dù nhiều khi đã tưởng không cầm cự được nữa, nhưng may vẫn tồn tại và có lẽ vẫn có lý do để tồn tại. 10 năm, mà 5 năm đầu là thời kỳ sôi động nhất, vỏn vẹn có mấy người. Ba anh em được vinh danh người sáng lập thì sau sự kiện trực tiếp đưa Kiến nghị đến “thiên đình” (xem bài Thong thả sáng Chủ nhật của Phạm Toàn), Nguyễn Thế Hùng đã phải trở về với nghiệp nhà giáo lúc nào cũng bận bịu; Phạm Toàn lớn tuổi được ưu tiên dành một nửa tâm lực để còn có thì giở nghỉ ngơi; riêng Nguyễn Huệ Chi phải gánh vác trách nhiệm thường trực, tả xung hữu đột ở phần lớn các chapeau, đề dẫn, xã luận; phải cân nhắc, lựa chọn duyệt những bài gay cấn; phải trả lời báo chí, cơ quan chuyên nghiệp đó đây như các báo và một số học giả Nhật Bản, Đức, các tờ BBC, RFI, VOA, RFA, hay tờ Jazeera ở Trung Đông cử phóng viên sang tận VN quay hình tại chỗ (xem GS Nguyễn Huệ Chi trả lời phỏng vấn báo Yomiuri)… Anh chị em BTV cũng lần lần tìm về đây một cách tự nguyện, hợp sức cùng nhau đưa tờ báo vào nề nếp, làm rõ nét tôn chỉ và định hình cho nó bằng những tiêu chí đặc thù, mở thêm các hướng thu thập bài vở, thu hút cộng tác viên cũng như độc giả, có lúc đã đưa số lượng bạn đọc lên gần 20 triệu, trở thành một tiếng nói dân sự nghiêm chỉnh, đồng hành cùng các đồng nghiệp giàu kinh nghiệm và trường sức hơn, như Ba Sàm, Việt Nam thời báo… ở trong nước, Diễn đàn, Dân luận… ở nước ngoài. Khi miền Trung bị cơn bão số 9 quật vào, Tòa soạn đề xướng ngay việc quyên góp công khai, được nhiều người cộng hưởng mà người nhiệt tâm nhất là chuyên gia kỹ thuật hạt nhân Hoa Kỳ TS Phùng Liên Đoàn; kế đó tổ chức hai đợt đi cứu trợ vào giữa tháng 11.2009 và thượng tuần tháng Giêng 2010, có sự tham gia của LS Nguyễn Thị Dương Hà thay mặt TS Cù Huy Hà Vũ, một văn hữu mới kết mối tương giao làm người bảo hộ luật pháp cho BVN (xem phim Bài học từ những chuyến đi nói về đợt cứu trợ thứ 2), lại liên kết với Nhóm Bách khoa Đà Nẵng, phía Nam vào đến Phú Yên, phía Đông ra tận đảo Lý Sơn và phía Tây trèo đèo lội suối lên Tu Mơ Rông (Kon Tum), chứng kiến tận mắt quang cảnh nhà cửa xóm thôn bị quét thành bình địa, nước đang chảy tràn trên sông suối, tiếng khóc mất cha mất con chưa dứt, người còn sống ngẩn ngơ như bị tâm thần…
Bước sang năm 2010, ngày 13 tháng Giêng, Tổng biên tập Nguyễn Huệ Chi thình lình bị đoàn điều tra Bộ Công an khám nhà và thẩm vấn, và hai sáng lập viên khác cũng bị “thăm hỏi”. Trước đó mươi ngày trang BVN bị đánh sập và vô hiệu hóa, hai lá thư giả danh Phạm Toàn và Nguyễn Huệ Chi tố cáo lẫn nhau không biết từ đâu được tung lên mạng. Một đòn thử thách cân não cho người đứng đầu BVN trong liền 22 ngày, gây căng thẳng thần kinh và bải hoải thân thể, trải qua những lần xáp mặt kéo dài từ 2010 đến 2013, từ cấp Phó Cục trưởng (Nguyễn Ngọc Phi), Phó Tổng cục trưởng (Nguyễn Chí Thành), đến Thứ trưởng Bộ Công an (Nguyễn Văn Hưởng), trong điều kiện việc truyền tải thông tin bị cắt đứt, BVN vô phương hoạt động. May sao nhà giáo Phạm Toàn đã biết tin kịp thời, được anh em lập ngay một trang blog mới, ngày này ngày khác đều đặn truyền tin tức đi khắp nơi, như một cách xác nhận “nhà không vắng chủ”; vừa khích lệ người đang lâm nạn, vừa cảnh báo nhà đương cục chớ vượt quá giới hạn mà sinh chuyện không hay (Xem Các bài viết ngắn của Pham Toàn trong những ngày sóng gió). Khi được thôi thẩm vấn, Nguyễn Huệ Chi trở về, sau một đêm tay bắt mặt mừng để nói đôi lời hàn huyên với rất đông bè bạn đang vì ông mà lo lắng, lại cùng các BTV lặng lẽ vào cuộc trở lại; lập một trang mạng mới giữ nguyên tên cũ, đồng thời hòa chung với XHDS tham gia các đợt biểu tình tại vườn hoa Con Cóc, Nhà hát Lớn, quanh Hồ Gươm (Hà Nội), và trước tượng Trần Hưng Đạo (Sài Gòn), nhằm chống Tàu Cộng xây cất, gia cố loạt đảo lấn chiếm, bắt bớ, đánh đập, bắn giết và phá hoại tài sản ngư dân Việt ở Hoàng Sa; biểu tình chống y án phúc thẩm Cù Huy Hà Vũ trước Tòa án tối cao đường Trần Hưng Đạo (Hà Nội); chống dàn khoan HD981 ngang ngược xông vào lãnh hải Việt Nam (HN và SG)…
Cuộc biểu tình quanh Hồ Gươm ngày 14-8-2011 chống Tàu Cộng khuếch trương đường lưỡi bò phi pháp, có nhà văn Nguyên Ngọc và GS Nguyễn Huệ Chi cùng nhiều trí thức, văn nhân tham gia. Ảnh: Tễu blog
Nhưng với thời gian, sức khỏe có tiêu hao, tư thế hăng hái buổi đầu không giữ nguyên được mãi. Khoảng đầu 2012, Phạm Toàn xin thôi hẳn “chân ngoài chân trong” để chuyên tâm thực hiện bộ sách giáo khoa Cánh Buồm nhen nhóm từ 2009. Đến cuối 2013, Nguyễn Huệ Chi cũng được GS Phạm Xuân Yêm, nhà vật lý lý thuyết tên tuổi nguyên phụ trách CNRS ở ĐH Paris VI, san sẻ bớt gánh nặng, gánh thay mình phần quản trị, kể từ sau sự cố Bộ Công an lại cho tái diễn cấp tập và đột xuất hai cuộc “thẩm vấn bỏ túi” (4 tiếng mỗi cuộc), có quay phim đối với ông, khi trên diễn đàn BVN xướng xuất lấy chữ ký phản đối nhà tù K5 đẩy Cù Huy Hà Vũ vào việc tuyệt thực kéo dài dễ có cơ đe dọa đến tính mạng, hay khi vị Giáo sư nói mấy lời đồng điệu với luật gia Lê Hiếu Đằng quyết tâm rời bỏ đảng cầm quyền (xem Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh của Lê Hiếu Đằng). Trong hàng ngũ BTV, KTV cũng có nhiều xáo trộn, người cũ chịu bầm dập, hoạn nạn rút ra, người mới đến thế chân, thậm chí có đến một hai vòng… Mặc dầu thế, trang mạng vẫn sống, vẫn kiên cường chống cự thắng lợi các đợt phản kích “đổ khuôn” của đạo quân thường trực phá phách triệt hạ nó. Mặt khác, tuy khiêm nhường, nó vẫn là diễn đàn ở đầu ngọn sóng, không chịu buông bỏ trách nhiệm ra Tuyên ngôn, lấy chữ ký, nhằm sát cánh với các diễn đàn dân sự khác, hưởng ứng tiếng gọi của cộng đồng, góp phần lên án thủ phạm phá hoại môi trường ở Vũng Áng và biển miền Trung làm cá chết chạy dài hơn 200 km, chỉ mặt vạch tên các loại thế lực trắng trợn phá chùa Liên Trì, kết bè cánh cướp đất và trở mặt như chong chóng ở Đồng Tâm, hoặc trâng tráo và tàn bạo đến cùng tột, công khai trống dong cờ mở kéo cả đảng và đoàn vào giữa chốn dân lành “vét sạch không chừa thứ gì” (Cướp nay có đảng có đoàn – Nguyễn Duy) ở Thủ Thiêm, Lộc Hưng…
Để đánh dấu đệ thập chu niên của diễn đàn, BVN quyết định xây dựng một chùm đặc san 10 năm Bauxite Việt Nam công bố vào cuối tháng 5-2019, mời các vị cộng tác viên kỳ cựu cũng như quý độc giả viết về nhiều đề tài khác nhau, nhằm ôn lại những gì đã gặt hái được trên con đường đã qua và rút kinh nghiệm cho bước đường đang tới mà chúng tôi nghĩ sẽ diễn ra những đổi thay quan trọng và có ý nghĩa quyết định hơn đối với tương lai dân tộc, vì không đổi thay là chết. Trong những bài đăng dịp này, chúng tôi cũng chọn đăng lại một ít bài tiêu biểu đã đưa lên trong hai năm 2009-2010, giúp bạn đọc có cơ hội hồi tưởng, chiêm nghiệm lại một vài kỷ niệm đáng nhớ về “cái thuở ban đầu”. Nhưng do chỗ trang BVN từng bị đánh sập nhiều phen, chưa hẳn đã chọn được bài xứng ý, rất mong được thông cảm cho những sơ sót không cố ý.
Xin được bày tỏ ở đây lời tri ân sâu sắc đối với tất cả những ai đã từng đóng góp bài vở cho BVN và xin thành thật cáo lỗi những cộng tác viên không kịp nhắc tên trong bài này. Cuối cùng, xin kính trình quý bạn đọc xa gần.
BAUXITE VIỆT NAM