Bauxite Việt Nam
Đặt vấn đề so sánh xem Việt Nam nợ Trung Quốc hay Trung Quốc nợ Việt Nam trong quá khứ lịch sử cũng như hiện tại để thanh toán đi những vướng mắc không đáng có đang chi phối tâm lý dân tộc là điều cần thiết. Nhưng nói đến lịch sử thì có lịch sử gần và có lịch sử xa. Nếu phải tính đến món nợ máu xương do Trung Quốc gây ra cho dân Việt thì không thể đặt nó trong một lịch sử gần mà phải nhìn suốt một chiều dài có đến hơn 2000 năm. Kể từ cuộc xâm lược đầu tiên của đội quân do các Hoàng đế Đại Hán tiến hành kéo xuống tàn sát dân ta và lập ra cuộc đô hộ của chúng suốt 1000 năm Bắc thuộc, cho đến hàng chục cuộc xâm lăng hung hãn của các đế chế Trung Hoa dưới nhiều triều đại tự chủ của nước ta từ thế kỷ X về sau, bao gồm cả những cuộc chiến tranh trong thế kỷ XX như chiến tranh cướp Hoàng Sa 1974, cướp Gạc Ma 1988, chiến tranh biên giới 1979… đều là những món nợ khủng khiếp, ngày một chồng cao như núi mà phía “vay” không bao giờ trả nổi. Chỉ có thể gọi đó là mối thù muôn đời muôn kiếp không tan, đúng như lời Phan Bội Châu: “Oán thù ta hãy còn lâu / Trồng tre nên gậy gặp đâu đánh què”.
Nhưng không chỉ có thế. Ngay việc ta đánh Mỹ cũng không hoàn toàn là đánh cho ta mà chủ yếu và trước hết là “đánh cho Liên Xô, Trung Quốc” (Lê Duẩn). Như thế, thành quả của cuộc chiến không phải ta hưởng mà chính LX và TQ mới là hai ông anh thủ đắc trước tiên. Và đó cũng là một phương diện khác của món nợ máu xương mà ta có quyền đòi ở họ, và họ – nhất là anh láng giềng phương Bắc “núi liền núi sông liền sông” – có nghĩa vụ phải trả cho ta. Không nói về nhân mạng ta đã từng mất đi hàng bao nhiêu triệu con người ưu tú, sau chiến tranh mọi hậu quả về các thứ bệnh do cuộc chiến phát sinh, nặng nề nhất là bệnh chất độc da cảm ảnh hưởng di truyền đến nhiều thế hệ con cháu… biết dùng thứ gì mà bù đắp được? Những thiệt hại về nòi giống chính là cái gánh nợ quan trọng hàng đầu mà ta có quyền đòi trong tư cách đảng cộng sản đàn em thân tín yêu cầu các “ông anh” phải “chia sẻ nỗi đau” cùng chúng ta, thực chất là ta đòi khoản thù lao đánh thuê để hai nước cộng sản đàn anh rảnh tay xây dựng và be bờ đắp đập cho phên dậu nhà mình.
Còn nói cụ thể việc Việt Nam nợ Trung Quốc về súng ống đạn dược, lương thực, bạc tiền trong cuộc chiến tranh 20 năm ấy mà Trung Quốc đã “nhiệt tình” giúp đỡ thì trước khi đặt vấn đề ai trả, lại phải đặt ra một vấn đề khác cho phân minh, rằng món nợ này do ai vay? Dám chắc toàn dân Việt Nam không ai vay Trung Quốc. Muốn biết ai vay thì phải lần đến tận ngọn nguồn: ai đã gây ra cuộc chiến tương tàn giữa hai miền Bắc và Nam Việt Nam trong suốt 20 năm 1954-1975 mà cuối cùng nhân dân cả hai miền đều phải chịu chịu một tổn thất nặng nề đến nay chưa thể nào hàn gắn nổi? Câu trả lời ngày càng nổi rõ trong nhận thức, tưởng không còn mấy ai phải phân vân: chính là Đảng Cộng sản Việt Nam. Chính tổ chức bạo lực đó đã phát động cuộc cướp chính quyền năm 1945 dưới danh nghĩa Mặt trận Việt minh rồi sau đó giữ chặt lấy chính quyền mặc dầu không ai bầu cho họ. Vậy là họ đã cầm quyền tiếm danh kể từ 1945 đến tận hôm nay, đúng 73 năm, và trong 73 năm đó đã một mình mình tự quyết định mọi chuyện, trong đó có chuyện xoay xở vay mượn tất cả những nước cùng ý thức hệ như LX, TQ và các nước CS khác để đem mọi thứ về phát động con dân miền Bắc lên đường trèo đèo lội suối đi đánh cướp miền Nam. Kết quả của cái việc vay mượn tự chuyên kia là một nước Việt Nam tuy có thống nhất được cả hai miền sau 20 năm giết chóc, nhưng cái giá của nó thì còn đắt hơn vàng mà như trên đã nói, đến tận bây giờ vẫn chưa thể có được một nước Việt Nam yên hàn, lành lặn, khi mà cả một dân tộc trở thành nồi da xáo thịt trong suốt hai thập niên, để rồi sau đó là nhiều đoàn người đã rùng rùng bỏ nước ra đi tìm nơi trú ngụ mới ở khắp bốn phương trời, đén nỗi nay muốn ngồi lại cùng nhau để hòa hợp hòa giải cũng chưa xong. Vậy thì món nợ do ĐCS VN vay của Cộng sản Tàu không lãi mà lỗ lớn. Lỗ cả về vật chất và tinh thần cho cả một dân tộc.
Đương nhiên dù lỗ, đã vay thì phải trả. Nhưng con nợ trực tiếp là ĐCSVN thì họ phải tìm mọi cách để trả chứ không thể bắt dân Việt phải trả thay họ, vì người dân đã từng hiến dâng hết tính mạng con cái và tài sản gia đình mình (có rất nhiều nhà như nhà bà mẹ Diệm chết sạch đến cả 6 người con) cho cuộc chiến cưỡng bức vô thức này. Họ càng không thể đem đất đai, biển trời của Tổ quốc ra để trả, nếu như còn một chút liêm sỉ nào đó. Sau 73 năm tự chuyên với công và tội đầy mình, chắc chắn không ai còn muốn họ được phép nhân danh cái quyền mà thực chất họ không có để cắt xé dù chỉ một thước núi một tấc sông đem dâng cho nước ngoài, huống chi nước ngoài ấy lại là kẻ thù truyền kiếp của toàn thể dân tộc Việt Nam (Lê Duẩn).
Chính vì thế, khi chúng ta nhìn những nụ cười như nụ cười nham nhở dưới đây của một kẻ từng có đầy oai quyền và từng ban phát quyền sinh quyền sát cho rất nhiều thế hệ trí thức cũng như người dân trong nhiều thập niên thuộc nửa cuối thế kỷ XX, ta sẽ thấy trong lòng dâng lên một mối hờn căm chính đáng, và tự nhiên lợm giọng. Y và những kẻ như y mới chính là những con nợ lâu đời nhất của toàn thể dân chúng Việt Nam – những ai đã nằm xuống, những ai hiện còn, những ai đang sống ở trong nước hoặc những ai đã bỏ nước ra đi, theo chúng tôi, đều là chủ nợ của bè lũ tội nhân này.