Chia buồn trước linh cữu Cụ LÊ HỒNG NGỌC!

Hà Sĩ Phu

clip_image002

Cụ bà LÊ HỒNG NGỌC đã tạ thế ngày 16-10-2018

Cụ bà LÊ HỒNG NGỌC, phu nhân của bậc Lão thành bất đồng chính kiến kiên cường Hoàng Minh Chính, sinh năm 1930, do tuổi cao sức yếu đã tạ thế hồi 21 giờ ngày 16/10/2018, hưởng thọ 89 tuổi.

Cụ Lê Hồng Ngọc vốn là nhà khoa học kỹ thuật, nguyên Giám đốc Viện Công nghệ Thực phẩm Hà Nội, nhưng sánh đôi cùng người Cộng sản kỳ lạ Hoàng Minh Chính nên suốt đời gánh chung cái nghiệp gian nan nhưng vinh quang hiếm có của một người Cộng sản rất sớm phản tỉnh.

Là vợ của một con người hăng hái phất cờ Cộng sản đến mức xông lên đánh chiếm sân bay Gia Lâm, được tin cậy giao cho trách nhiệm làm Tổng Thư ký Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam, thậm chí làm Viện trưởng Viện Triết học Mác-Lênin, nhưng vì sớm nhìn ra khiếm khuyết của cái chủ nghĩa mà mình đã trót nguyện suốt đời dấn thân nên bị liệt vào “bọn xét lại chống đảng” rồi “bọn dân chủ đa nguyên”, bị tù tội, bị canh giữ nhiều năm, thậm chí được hưởng cái “công thức phối hợp rất khoa học” của phân tươi trộn lẫn mắm tôm vứt vào nhà…!

Từ kinh nghiệm bản thân tôi biết những tai họa ấy giáng lên đầu lên vai người vợ nặng nề hơn lên đầu lên vai những người chồng. Cụ Hồng Ngọc chịu đựng hết những khổ nạn ấy không một lời kêu ca, mà tính tình vẫn một nét dịu dàng thuần hậu. Là một kẻ hậu sinh, cũng từng là Bí thư Chi đoàn Thanh niên Cộng sản nhiều năm nhưng cũng bị cái bệnh duy lý sớm “nhìn ra vấn đề” nên tôi sớm gặp gia đình cụ Hoàng Minh Chính, được cả hai cụ coi như thằng em ruột, và được các con cụ coi như người trong gia đình.

Khi tôi vào tù, lại được giam đúng cái phòng trong khu vườn “đặc cách” đã xây dựng để nhốt Bộ trưởng Điện lực Vũ Ngọc Hải, rồi nhốt Hoàng Minh Chính sau đó, và rồi nhốt tôi. Chỉ tiếc rằng từ đó tôi không thể gặp cụ được nhiều để trao đổi những điều cần thiết, vì cả hai Hoàng Minh Chính và Hà Sĩ Phu đều là hai điểm “cần canh giữ và cách ly”.

clip_image004

Giữa tôi và gia đình cụ Chính – cụ Ngọc không có quan hệ gì thân thuộc, chỉ vì “chút lòng với nước với non” mà tự nhiên gần gũi thương nhau, cụ Chính khuyên bảo vợ tôi rất nhiều khi tôi bị tù, thương cho nhau cũng chẳng qua vì cùng thương cho nước.

Sau thế hệ các đàn anh như Hoàng Minh Chính, Bùi Công Trừng, Nguyễn Hộ, Trần Độ, Hữu Loan… mấy anh em chúng tôi trong nhóm “Thân hữu Đà Lạt” hoặc “CLB Phan Tây Hồ” chẳng qua cũng nhờ hấp thu được chút “tinh anh” của lớp người đi trước mà cùng gióng lên tiếng nói sớm, để làm gì, trước hết khỏi thẹn với lương tâm mình, chút lương tâm bình thường mà kẻ sĩ muôn đời cứ phải nâng niu, vì cứ nghĩ nếu không như thế thì sống làm gì cho chật đất.

Hôm nay cụ bà Hồng Ngọc ra đi, mấy anh chị em ở Đà Lạt chúng tôi xin gửi lên trang mạng cái Câu đối của chúng tôi đã viếng cụ Hoàng Minh Chính năm xưa:

MINH tâm như minh nguyệt, hà cầu Bắc đẩu bội tinh?

– CHÍNH khí hựu chính danh, đích thị Nam thiên hào kiệt!

Nén nhang nào sưởi ấm anh linh và thỏa lòng một bậc nữ lưu như cụ bà Hồng Ngọc cho bằng sự trân trọng cái sự nghiệp và đức hy sinh cao cả của chính người chồng mà các cụ bà đã suốt đời chung lưng gánh vác? Vậy đây, nén hương thân thiết của những kẻ đồng tâm thắp lên bên linh cữu cụ, xin cụ an lòng về cõi thần tiên.

Nay kính cẩn.

Hà Sĩ Phu cùng Nhóm Thân hữu Đà Lạt và CLB Phan Tây Hồ.

(17-10-2018)

Tác giả gửi BVN.

This entry was posted in Phân ưu, Tản Mạn. Bookmark the permalink.