FB Le Dung
Trước trận đấu võ, tôi không biết anh Châu (võ sư Đoàn Bảo Châu – BVN) là ai. Cũng phải thôi, nghề nghiệp chúng tôi khác nhau và anh cũng chẳng phải là giáo sư Châu để ai cũng biết.
Trong tiếng ồn ào như chợ vỡ phán xét, bỉ bôi, động viên, cổ vũ, an ủi, kể lể này nọ, tôi tìm hiểu về anh. Với những thông tin mà tôi nhận được, tôi cho rằng anh là một người đa tài và giàu cảm xúc với cuộc sống. Khi xem clip quay ông người Gia Nã Đại đến nhà anh, tôi thấy anh nồng hậu, hào sảng, dù hơi có chút bày biện sang cả mà dân dã kiểu Bắc. Anh có một gia đình và những đứa trẻ rất đẹp, trong mắt tôi.
Anh học võ. Anh viết gì đó in sách (dù trước đó tôi chưa đọc, bởi tôi ít đọc người Việt viết, trừ các cụ đã chết). Anh kể anh tự mình thiết kế và cùng thợ thi công căn nhà anh đang ở. Anh biết tiếng Anh và tôi thấy anh dịch Anh sang Việt rất uyển chuyển, chứng tỏ vốn từ của cả 2 thứ tiếng của anh rất tốt. Nghe nói anh còn biết chụp ảnh và chơi nhạc.
Với bấy nhiêu đó, tôi thấy tôi chẳng bằng được anh, dù cho tôi 10 năm nữa để học. Và tôi thấy trong số nhiều những người bỉ bôi, phán xét, chê bai anh, cũng chẳng bằng được anh.
Anh có thể không giỏi võ bằng ông kia nhưng anh giỏi hơn cả mấy chục triệu người Việt, bạn có không?
Anh có thể viết văn không bằng ai đó, như Lev Tolstoy, nhưng tôi cá quá nửa người hành nghề viết lách cũng chẳng bằng anh bởi cái quan trọng là anh có xúc cảm còn họ thì không. Bạn có làm được như anh không?
Bạn có tự làm được căn nhà cho mình ở như anh không? Bạn có thể học được bao thứ như anh không?
Và thậm chí, cá nhân anh còn giúp cho bao nhiêu người rèn luyện sức khỏe thông qua tập luyện môn gì đó của anh. Anh giúp ích cho người, cho đời. Cái này chưa chắc giáo sư Châu nổi tiếng đã hữu ích bằng anh. Và tôi cũng chưa nghe thấy anh làm hại ai cả.
Anh có những học trò kính trọng và yêu thương anh. Anh chẳng xin xỏ, lừa lọc gì ai cả. Bạn có không? Vậy bạn lấy cái chó gì ra để bạn cho mình cái quyền phán xét bỉ bôi, dè bỉu anh?
Thưa luôn rằng bởi đó là tính tiểu nông của người Việt, cứ thấy ai hơn mình mà ngã ngựa, thua cuộc thì xông vào cắn xé chết thôi.
Cá nhân tôi cho rằng với tôi, anh Châu là một người đáng kính trọng, đáng học tập và hồn hậu hào sảng một cách đáng yêu. Một người đàn ông cần thế. Nếu đem so sánh anh với ông Kiệt gì đó đã rất lòng vòng trong việc tiếp nhận lời thách đấu thì anh là một người đàn ông, một anh Hai đúng nghĩa.
Nên tôi thật, nếu các bạn có chê, thì cũng bớt u tối đi. Nên tìm các thằng làm hại đất nước mà chê, đừng có làm trò chó mèo muông thú đó với người hữu ích cho cộng đồng, biết yêu thương gia đình và đam mê thứ mình đam mê.