Đến thế là cùng, tiên sư anh…
Thái Hữu Tình
Tôi có hai ông bạn rất vui tính, hay pha trò, chỉ phải cái tật “đảng tính đầy mình” bất di bất dịch, chẳng biết thật hay giả nhưng cứ mở miệng là phải nói đúng lập trường, đặc biệt đối với ông TBT tối cao của đảng thì chỉ một mực tôn vinh và kính phục. Hai ông rất tương đắc, thế mà có hôm tranh luận xung đột, tôi tưởng suýt nữa họ “choảng” nhau…
Ông Khoái đặt tờ báo xuống bàn, vỗ đùi đánh đét rồi ngả người trên ghế xích-đu, lắc lư cái đầu:
– Hay, hay! Hay tuyệt cú mèo! Dân chủ đến thế là cùng! Có thế chứ! Tài, tài thật, tài đến thế là cùng, tiên sư ông cụ Tổng!
Ông Thà cũng đang chăm chú đọc một tài liệu (chắc là một bản tin nội bộ sau Đại hội chứ gì), nghe thấy ông bạn “chửi” đích danh TBT liền đứng phắt dậy, chỉ mặt và sừng sộ:
– Ông điên à, sao hôm nay bỗng dưng ăn nói phản động thế, nhiễm tư tưởng của đám biểu tình rồi hả?
– Phản động cái con khỉ, tôi sướng quá thì có. Không phải câu chửi mà là câu thán phục. Đây ông xem, cụ Tổng nói quá đúng, “Dân chủ đến thế là cùng” tức là dân chủ cực điểm rồi, không thể dân chủ cao hơn được nữa, cao hơn nữa thì chết. Đột nhiên tôi nhớ nhân vật Hoàng của Nam Cao phải vỗ đùi bái phục Tào Tháo “Tài đến thế là cùng, tiên sư anh Tào Tháo”, một câu khen để đời. Ông không biết à: khi sự kính phục, sự khoái trá đã đến mức vô cùng tận thì mọi ngôn ngữ thông thường đều bất lực hết, chỉ có phát cuồng lên bật thành câu chửi mới bộc lộ hết cái xúc cảm của sự kính phục. Thế mới là văn học ông ạ, đấy cũng là cái nguyên lý “cùng tắc biến” trong ngôn ngữ. Khen quá hóa… chửi, mà Chửi chính là Khen, có câu khen nào tuyệt vời hơn câu chửi dưới ngòi bút Nam Cao?
Ông Thà được bạn giảng giải một chút về “lý thuyết văn học” như vậy chắc đã hiểu ra, nên vừa tủm tỉm cười vừa tấm tắc phụ họa:
– Ừ tài thật, vừa mới hôm nào lấy phiếu tín nhiệm ở Trung ương, ông ấy xếp thứ 8 mà nay đánh bật được hai lão thứ nhất thứ nhì thì có giỏi không? Ổng tuyên bố chống kẻ hám quyền và phải loại trừ người quá tuổi, nói thế ai cũng tưởng ông tự loại mình ra thế mà kết cục ngược lại thì có tài không? “Nghệ thuật lãnh đạo” như thế phải công nhận là siêu.
Ông Khoái bổ sung:
– Mà phải công nhận, ông ấy nói câu nào là trúng câu ấy, chỉ bọn ngu không hiểu nên phản đối thôi. Ví dụ trong khi ai cũng bảo mất biển mất nước đến nơi thì ông khẳng định “Tình hình biển đông không có gì mới”? Thoạt nghe tưởng vô lý, nhưng đúng quá đi chứ, có mất nước, bị Bắc thuộc lần nữa thì cũng có gì mới nào, Bắc thuộc lặp đi lặp lại ba bốn lần, dài cả nghìn năm rồi chứ mới nỗi gì? Chí lý, thậm chí lý! Nói câu ấy là đã nhìn rõ cái sự Bắc thuộc nó chắc như đinh đóng cột rồi, quả là viễn kiến, là tiên tri như Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm vậy.
Ông Thà có vẻ rất ưng ý sự đánh giá ấy nên gật đầu lia lịa:
– Ừ, ừ, khen TBT nhà mình thì cứ khen cả ngày!
T.H.T.
Tác giả gửi BVN