(Nói chuyện với cái cột nhà đang bị vênh…váo)
Hà Sĩ Phu
Ngôi nhà Việt Nam gấm vóc yêu quý của chúng ta đã bị “đại tu nhăng nhít” mấy chục năm nay bởi những kiến trúc sư tồi, mục ruỗng mất cái nền, và hiện đang trụ trên 4 cây cột sơn son mà chữ Tàu gọi là “tứ trụ”.
Mới hơn ba tháng ĐCS đã dựng trụ đến hai lần giống hệt nhau, lần nào cũng bắt chước các nước văn minh thề thốt rất chi là long trọng. Nhưng hình thức thì hoành tráng mà nội dung, tức lời nói và việc làm sau đó, thì còn quá nhiều điều cần xem xét lại.
Những điều khiến dân chúng phải xem xét và lên tiếng thì báo chí, nhất là các báo lề Dân, đã đề cập nhiều và rất cụ thể, không biết “4 cái cột” có đọc kỹ không, ở đây tôi chỉ đề cập một điều là nguyên do của sự lên mặt, lên giọng vô lối ấy.
Các cuộc bầu cử thực ra chỉ là diễn tuồng, nhưng nhào nặn và diễn xuất rầm rộ quá, cứ như thể “ngày hội lớn của toàn dân” thật khiến cho chính các vai tuồng cũng bị cái ảo giác tưởng mình “tài đức” xuất chúng thật, mình “vĩ đại” thật, nên cứ thản nhiên đem những lời nói kênh kiệu từ vở tuồng ấy vào đời sống. Nếu hiểu cuộc “sàng lọc” đã đưa mình lên ngôi cao thực chất chỉ là một quá trình “Lọc ngược” thì biết đâu sự kiêu căng vô lối kia có thể chuyển thành khiêm tốn, khiêm tốn đáng thương hay dễ thương gì đó cũng nên (cứ hy vọng tếu một chút cũng được chứ nhỉ?).
Vậy “Lọc ngược” là gì?
Lọc ngược là lọc bỏ cái phần quý giá lẽ ra phải giữ, đồng thời giữ lại cái phần cặn bã vô ích lẽ ra phải bỏ. Cứ thế tiếp tục lọc nhiều tầng từ dưới lên trên. Đến trên cùng tạo ra “tứ trụ” thì phẩm chất được kết tinh như thế nào cũng chẳng có gì khó hiểu (như người ta vẫn tuyển chọn các giải Nobel ngược ấy mà). Ai cũng hiểu, chỉ một mình không hiểu nên mới sinh kiêu căng. Hiểu cho nhau như vậy thì thiết tưởng cũng chẳng cần phải nặng lời.
Vì sao sinh ra Lọc ngược?
Cũng đừng trách riêng từng cái cột, vì cột mọc ra từ nền, mà trong nền móng đã chứa sẵn những mâu thuẫn trái ngược. Khi chủ nghĩa Cộng sản đã sang giai đoạn thoái trào đánh dấu bằng sự sụp đổ của Liên Xô và một loạt nước CS Đông Âu thì các chế độ CS Đảng trị châu Á cũng đứng trước nguy cơ tan rã theo quy luật. Muốn tồn tại ĐCS phát sinh những nhu cầu chống lại quy luật, ngược với nhu cầu của Dân tộc. Vì thế Dân tộc cần một đằng thì ĐCS cần một nẻo nên ĐCS độc quyền chỉ huy các cuộc bầu cử, lựa chọn người theo những nhu cầu ngược với nhu cầu của dân, vì thế sinh ra lọc ngược. Chẳng hạn, dân cần thoát khỏi quỹ đạo Mác-Lê độc tài ảo tưởng phi quy luật để xã hội phát triển thì ĐCS cần tuyển người lãnh đạo cứng rắn “kiên trì” cái chủ thuyết mà lịch sử “đã vứt vào sọt rác”! Dân cần thoát khỏi cái gọng kìm Cộng sản Đại Hán Trung quốc thì ĐCS cần tuyển chọn người thân với Trung Quốc để có chỗ dựa mà giữ ngai vàng Búa Liềm. Vân vân…
Một vài dẫn chứng điển hình về Lọc ngược.
1/ Việc tuyển chọn các đời Tổng Bí thư
Lịch sử VN đã khẳng định mối quan hệ với Trung Quốc tức “kẻ thù truyền kiếp” phải thế nào để tồn tại đã trở thành câu hỏi số 1 mà một người lãnh đạo đất nước phải trả lời cho được, trả lời sai sẽ thất bại về chiến lược.
Qua bốn nghìn năm dựng nước với 1.000 năm Bắc thuộc, tổ tiên ta đã dùng hành động để chứng minh chân lý mà tôi gọi là “kính nhi viễn chi” (tôn trọng nhưng không quá gần, phải giữ khoảng cách an toàn):
(Trích): “Bình thường thì gần gũi và nhún nhường, chấp nhận triều cống, kể cả việc xin làm dâu làm rể Thiên triều. Nhưng nếu Thiên triều trở mặt, nhe nanh muốn nuốt chửng ta thì toàn dân ta trên dưới một lòng, đem hết sức bình sinh quyết một phen sống mái, đánh cho đoàn quân Thiên triều tan tác, xác chết đầy sông đầy gò. Nhưng thắng mà không kiêu, không tận diệt mà mở đường cho địch rút, sau đó lại chủ động hiếu hòa.
Sách lược lúc gần lúc xa, lúc cương lúc nhu sở dĩ được tiến hành nhịp nhàng thành công như vậy là cốt ở hai điều: một là khi thân thiết vẫn phải giữ khoảng cách, không để cho Tàu chiếm được những nơi huyết mạch, hai là lúc kháng cự phải có sức mạnh tổng lực trên dưới một lòng quyết đánh cho giặc chẳng những phải thua mà còn phải nể sợ đến mức phải từ bỏ dã tâm xâm lược. Lúc Cận lúc Viễn đều có chừng mực như vậy làm cho gã khổng lồ đành phải nuốt hận, để cho nước Việt nhỏ tồn tại, đô hộ tới cả ngàn năm mà đồng hóa không nổi, từng tấc giang sơn của họ vẫn được giữ nguyên”.
Nhưng vì bị chất men Cộng sản dẫn dụ, tất cả các Tổng Bí thư ĐCSVN, từ HCM đến Nguyễn Phú Trọng bây giờ, tất cả đều phá tan kế sách của cha ông giữ nước trước họa xâm lăng phương Bắc. Dưới sự dẫn dắt của các đời Tổng Bí thư (tạm trừ ông Lê Duẩn) đã gần gũi và nhờ vả Trung Quốc đến mức gắn bó như môi với răng, như chui vào vòng tay của Tàu, trở thành con nợ của Tàu, để cho lão khổng lồ ôm lấy vai, choàng lấy cổ, thọc tay vào sườn… thì khi kẻ khổng lồ ấy ra tay làm sao mà chống đỡ? Chưa kể còn chủ động ôm lấy nó để nhờ nó làm chỗ tựa chống giông bão dân chủ.
Tất cả các đời TBT đều là người thân Tàu quá mức (trừ Lê Duẩn), không chú ý gì đến khoảng cách an toàn trước con ác thú truyền kiếp Đại Hán. Về chiến lược giữ nước trước Đại Hán thì tất cả sự tuyển chọn ra các TBT đều là “lọc ngược”, bầu ra người dẫn giặc Tàu vào nhà, thì những tuyển chọn nhân sự cấp thấp hơn làm sao có thể “lọc xuôi” được? Cho nên trách các Tứ trụ bây giờ là tất nhiên nhưng điều quan trọng hơn là phải nhìn thấy và xử lý được nguyên nhân gốc của đại họa.
2/ Loại trừ những người yêu nước, đảng viên yêu nước
Đảng ngược với dân đã đành, mà ngược nhau ngay trong đảng. Trong 4 triệu đảng viên của các vị thôi, ở các địa phương không phải không còn người tốt, nhưng giả thử có một đảng viên còn nhân cách độc lập, biết đặt vận mệnh quốc gia lên trên quyển lợi của đảng mình, dũng cảm vạch rõ nguy cơ nội xâm và ngoại xâm, đứng vào hàng ngũ dân VÔ SẢN thật, hiện đang cùng khổ, và đấu tranh với những sai lầm của đám Vô sản giả thượng cấp thì xin thưa những con người đáng quý ấy sẽ bị “trượt ngay từ vòng gửi xe”, bị qui kết là làm rối loạn xã hội như ý bà Kim Ngân, chứ đừng hòng giành được một chức quèn là anh Tổ trưởng dân phố.
Một ví dụ khác như cố Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch (Phạm Văn Cương), trước mật ước bán nước Thành Đô đã thốt lên một tiếng kêu đau đớn để đời “Thế là một thời kỳ Bắc thuộc mới đã bắt đầu” thì người đảng viên yêu nước ấy “mất ghế Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, là do áp lực của Trung Quốc trong Hội nghị Thành Đô 1990, điều kiện để bình thường hóa quan hệ hai nước” (https://vi.wikipedia.org/wiki/Nguyễn_Cơ_Thạch), trong khi TBT Nguyễn Văn Linh đã bộc lộ lập trường rất phản động đối với Tổ quốc (Tôi cũng biết rằng, dựa vào Trung Quốc thì sẽ mất nước, nhưng mất nước còn hơn mất Đảng) thì vẫn nghiễm nhiên ngồi ghế tối cao và được dựng bia kỷ niệm, tượng đài.
Không trọng dụng ngưởi yêu nước, lại vinh danh kẻ sẵn sàng bán nước, như thế chẳng là lọc ngược hay sao?
3/ Hình ảnh người “trồng cây chuối”
Trong thể chế toàn trị, sự lộn ngược về chính trị kéo theo sự lộn ngược về văn hóa.
Tôi đã hình dung XHCN như một người
”trồng cây chuối” nên đánh giá mọi việc ngược với thế giới bình thường. Đỉnh cao nhất thực ra là “đỉnh” của hạng thấp nhất.
Thật là:
Trời bày một trận nhố nhăng
Ông hóa ra thằng, thằng hóa ra ông
(HSP)
Hoặc là:
Những người Đảng ghét dân yêu
Ngẫm ra phần lớn là siêu anh tài
Những người đảng đến khoác vai
Xem ra tất cả là loài bất lương
Bức tranh xã hội ngược đời cũng được vẽ ra trong bài thơ “Đất nước mình ngộ quá phải không anh” của cô giáo văn học Trần Thị Lam: ngộ quá, lạ quá, buồn quá, thương quá, chẳng biết rồi sẽ về đâu… vì đất nước XHCN này nó chẳng giống ai, nó là cuộc sống con người đảo ngược, con người lộn trái, chân lý lộn ngược, mọi quy luật thông thường của thế giới khi vào đất nước “trồng cây chuối” này không còn có tác dụng thông thường.
Tôi không nhìn xã hội toàn một màu xám, nhà cầm quyền cũng như toàn xã hội đã có những cố gắng và cũng có kết quả, nhưng hàng trăm cái khôn ngoan chữa cháy ở trên ngọn cũng không thể giúp ta thoát khỏi cái ung nhọt sâu xa tận gốc. Mấy ai trung thành với ĐCS hơn người đảng viên chân chất Phó Tổng Biên tập Kha Lương Ngãi, mà mới đây cũng phải thốt lên “chế độ Cộng sản không thể sửa, mà phải thay đổi tận gốc rễ” . Tuy kẻ trước người sau, nhưng nếu là người tử tế thì rốt cuộc không thể nghĩ khác.
Vậy cuối cùng đất nước rồi sẽ về đâu, thưa cô giáo Trần Thị Lam?
Lời giải cho câu hỏi này phải tách thành hai hướng.
– Nếu trở thành một địa danh thuộc Tàu thì mất cả gia phả, quốc phả, lịch sử, giống nòi, sẽ không còn gì để nói, sẽ trở thành một lũ bất hiếu phản bội lại nghìn đời mồ hôi và xương máu, nghìn đời trí tuệ và tâm huyết của ông cha, chỉ còn là một lũ ngang tầm súc vật. Khả năng tồi tệ này sẽ khó tránh khỏi nếu ĐCSVN vẫn quyết một lòng theo Tàu, dâng nước cho Tàu để cố giữ ngai vàng bẩn thỉu.
– Khả năng thứ hai là còn giữ được nước thì một ngày đại hạnh phúc, một ngày hội thật sự của toàn dân nhất định phải đến. Bởi vì nếu chỉ trong nội bộ một nước, giữa người Việt Nam với nhau, trong cuộc vật lộn tay đôi giữa chủ nghĩa Cộng sản ngoại lai với nhân dân Việt Nam, thì mặc dù khó khăn đến mấy, cuối cùng nhân dân nhất định thắng, tình tự dân tộc máu mủ ruột rà nhất định thắng.
Tại sao tôi có niềm tin như thế? Không phải một niềm tin hão huyền mà dựa trên đúc kết thực tế. Vì hiểu bản chất và tâm lý của hệ thống Cộng sản, quyết giành lấy cờ “Tiền phong” như bài bản giáo lý, nhưng nhận thức lúc đầu lại quá lạc hậu, nên thù ghét những giá trị Tiển phong thật, khiến cho quá trình “giành lấy Tiền phong” phải diễn ra theo 4 bước.
Cách đây hơn 20 năm (lúc ấy nhân tố Bành trướng xâm lược của Trung Quốc chưa lộ diện), trong bài Chia tay Ý thức hệ tôi đã viết như sau:
“Dựa trên một lý thuyết phi khoa học thì chủ trương và hành động sẽ chống quy luật, sẽ bị thực tế phủ định. Bản chất của lý thuyết dẫn đường là lạc hậu, không tiền phong, nhưng muốn giành vị trí tiền phong thì quy trình giành lấy tiền phong phải diễn ra theo 4 bước tuần tự:
Bước 1: Thấy cái “tiền phong thật” ngược với mình, nên coi là phản động.
Bước 2: Không chống được, đành buông lỏng, để cái “tiền phong thật” tồn tại không chính thức.
Bước 3: Thấy cái “tiền phong thật” hữu hiệu, hợp lý nên phải làm theo.
Bước 4: Tuyên bố cái “tiền phong thật” ấy là do mình khởi xướng.
Và mỗi bước chuyển đổi ấy đều được coi là một bước khám phá, sáng tạo trên con đường tiền phong!”.
Sự thay đổi, hoặc thay đổi nửa chừng, trong cách đối xử với các nhân vật Trần Đức Thảo, Phạm Quỳnh, Nguyễn Văn Vĩnh, Nguyễn Mạnh Tường, Văn Cao, Nguyễn Hữu Đang, Hữu Loan, Phạm Duy, vân vân… chứng thực thái độ “sửa sai không tuyên bố” đặc trưng của ĐCSVN. Cứ đà ấy, nếu đừng có yếu tố Trung Quốc, biết đâu sẽ “sửa sai không tuyên bố” đến cả Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Hộ… và cả Cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm nữa chứ?
Quả thực, nếu không có yếu tố Trung Quốc can thiệp, chỉ vì trót theo một chủ nghĩa sai lầm mà trở thành lạc hậu và chống dân chủ, thì sớm muộn gì người Cộng sản cũng phải bỏ cái lạc hậu, theo cái dân chủ tiên tiến, và lúc đó sẽ tuyên bố cái dân chủ tiên tiến chính là của mình, do mình đề xướng chứ chẳng học ai, chẳng theo ai hết, mà cũng chẳng phải do nhân dân đấu tranh (Cộng sản là đỉnh cao Trí tuệ, ai lại “theo đuôi quần chúng” hoặc đi học lũ Tư bản thối tha?). Đến ngày mà sự nghiệp Thoát Cộng thắng lợi, có khi một dũng sĩ “nguyên là CS” sẽ nhảy lên cầm cờ? Cũng tốt thôi, dân cũng chẳng tranh công, chẳng kể công, miễn là Thoát Cộng, Thoát Cộng là Thoát Trung được dễ dàng, Thoát Trung thực sự là sướng rồi.
“I have a dream!” giống như Luther King, tôi cũng đã có một giấc mơ.
Mơ rằng: Một cuộc Thoát Cộng không đao to búa lớn mà Dân và Đảng cùng làm (như đã cùng làm cầu, cùng làm đường, cùng làm thủy điện, cùng xây trường học, bao nhiêu thứ rồi đấy). Cuối cùng, nếu cần phải dứt khoát hẳn với Trung Quốc để rũ sạch những cam kết bất lợi mà các bác TBT Cộng sản nhà ta đã trót ký, thì Đảng và Dân lại kín đáo bảo nhau cùng làm một cuộc “đảo chính giả vờ” (có bạn bè dự phòng yểm trợ) để tự cắt cái đuôi Cộng sản như con Thằn lằn biết tự cắt đuôi để thoát khỏi nanh vuốt kẻ thù, kẻ thù chỉ đớp được cái đuôi thôi.
Thế là cùng nhau nhẹ nhàng Thoát Cộng để Thoát Trung, để lại quá khứ phía sau lưu vào sách vở! Tổ quốc Việt Nam được cắt cái đuôi XHCN, sẽ đứng lên thành người, khôi ngô tráng kiện! Con dân nước Việt khắp Bắc Trung Nam và hải ngoại sẽ sum vầy một nhà bên Mẹ Âu Cơ, ôm lấy nhau mà reo hò, cùng hát lại bài ca “Việt Nam minh châu trời Đông / Việt Nam nước thiêng Tiên Rồng / Non sông như gấm hoa uy linh một phương…” Chỉ nghĩ đến thế tôi đã thấy cay cay trong mắt, như sống lại ngày nào còn tuổi thanh xuân.
Nhưng trước mặt, trên màn hình lại kéo tôi tuột khỏi giấc mơ. Giặc Tàu như đang hiện diện khắp nơi, chui cả vào trong ruột trong gan những tam trụ, tứ trụ rồi loang hết ra ngoài, vây quanh nhà Quốc hội. Chỗ nào cũng có mật thám Tàu rải khắp, làm thế nào ta “bàn kín” được với nhau những chiến thuật tôi mơ?
Nếu ĐCSVN cứ dính chặt với Tàu như hiện nay thì mọi ước mơ đều chấm hết. Không phải chấm hết cho dân tộc mà chấm hết cho chính ĐCS. Còn có tương lai gì, vinh quang gì cho một đảng chư hầu vong bản, vong quốc? Gương lịch sử đã đầy. Lời Nguyễn Văn Linh: “Tôi cũng biết rằng, dựa vào Trung Quốc thì sẽ mất nước, nhưng mất nước còn hơn mất Đảng” là câu nói vừa tối phản động vừa ngu!
Một tia sáng kéo tôi đứng dậy: Không, ở đời không có gì là không thể! Dù bị chăn nuôi trong một trại mác-xít, 90 triệu con người có mắt không thể cùng là 90 triệu con cừu!
Tuyệt vọng rồi hy vọng, hy vọng rồi tuyệt vọng. Mộng và thực. Tôi ngồi vào bàn, chép lại một Câu đối mới nằm nghĩ được đêm qua, gọi là một chút “văn nghệ” cho khuây, một câu đối vịnh hai trong bốn “cây cột” trong “ngôi nhà… tạm” Kinh tế Thị trường định hướng XHCN:
* Ai bảo PHÚ không giàu,
dù TRỌNG dù khinh, ĐỊNH HƯỚNG ra tay anh PHÚ TRỌNG!
* Đời biết NGÂN là bạc,
nửa KIM nửa cổ, THỊ TRƯỜNG vào mắt chị KIM NGÂN !
H.S.P. (5-8-2016)
Tác giả gửi BVN