30.4 có biết bao điều để nói, biết bao điều để nhớ. Tự nhiên nhớ lại câu hát “Diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước. Đây là câu trong bài “Giải phóng miền Nam” (GPMN) của ông Huỳnh Minh Siêng tức Lưu Hữu Phước, bài ca được Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam (MTDTGPMNVN) và sau là Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam (CPLTCHMNVN) dùng như quốc ca, hát khi chào cờ (lá cờ nửa đỏ, nửa xanh, ở giữa là ngôi sao vàng năm cánh).
Kể từ cuối 1960, khi MTDTGP được thành lập (tại một nơi nào đó) thì trên nước Việt Nam có ba lá cờ của ba chính phủ, dĩ nhiên là có ba bài quốc ca kèm theo. Ở đây không nói lại chuyện chiến tranh trước 1975 cũng như các chính phủ ở hai miền hoặc quốc ca mà chỉ bàn đến “diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước”. Câu này tương tự như câu đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào mà (nguyên) thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã nhắc lại vào ngày 30.4.2015 tại lễ kỹ niệm 40 năm ngày “giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước”.
Tổ chức nào cũng muốn dùng những từ ngữ có nghĩa tốt cho mình và có nghĩa xấu cho đối phương. “Bên thắng cuộc” cũng thế, thích dùng từ thật kêu, thật cao, thật sâu, người ta thường nghe thấy các câu ta là lương tâm của nhân loại, lương tri của thời đại; tất cả cho sự nghiệp dân giàu nước mạnh, dân chủ, công bình, văn minh, tiến bộ… còn rất nhiều, kể ra không hết. Và đó chỉ là từ, còn thực tế là việc khác. Ví dụ như sau 1975, tại miền Nam chủ trương “cải tạo công thương nghiệp”, nhưng thực ra chẳng cải tạo gì mà chỉ là trưng thu tài sản. Và mới rợi tại vùng biển miền Trung, cá chết hàng loạt, các vị lãnh đạo kết luận là hiện tượng bất thường, không nói cá bị độc. Dân thừa biết cá chết như vậy là “bất thường” rồi, nhưng họ mong cơ quan chức năng xác định có chất độc không để biết mà tránh. Theo một người dân Quảng Bình, dân không cần động viên động viếc gì cả, dân cần các giới chức có thẩm quyền (chứ không phải giới chức tuyên truyền) nói minh bạch. Còn chất độc do ai gây ra thì sẽ điều tra làm rõ. Vậy thôi, mắc mớ chi mà quanh quẹo, lấy thúng úp voi. Xin copy lại một đoạn ngắn trong bài “Thủ tướng chỉ đạo khẩn trương làm rõ nguyên nhân cá chết ” của VNEpress: “…Đầu tháng 4, cá nuôi lồng bè của người dân gần khu kinh tế Vũng Áng (thị xã Kỳ Anh, Hà Tĩnh) đồng loạt chết. Hiện tượng này sau đó lan dọc hơn 200 km bờ biển từ Kỳ Anh (Hà Tĩnh) tới Lăng Cô (Thừa Thiên – Huế). Thống kê đến ngày 25/4, 4 tỉnh ven biển phát hiện gần 70 tấn cá tự nhiên chết dạt bờ, chủ yếu là các loài sống ở tầng đáy. Riêng Thừa Thiên – Huế có tới 35 tấn cá nuôi bị chết.
Tối 27/4, Bộ Tài nguyên và Môi trường công bố kết quả điều tra sơ bộ nguyên nhân cá chết hàng loạt ở miền Trung. Theo đó, độc tố hóa học thải ra từ hoạt động của con người và hiện tượng tảo nở hoa được khoanh vùng. Tuy nhiên thông tin này vấp phải sự phản ứng của giới khoa học và người dân” – Xuân Hoa.
Vì thế, có người bảo hiện nay chữ nghĩa dùng tràn lan, chữ không đi với nghĩa, thậm chí là phản nghĩa. Nói bảo vệ vững chắc chủ quyền đất nước, biển đảo mà nước ngoài xây căn cứ quân sự trên đảo của mình thì “mình” chẳng nói một lời, phú cho Mỹ lo, “mình” lo giữ “ổn định”.
Trở lại “Diệt đế quốc Mỹ”, mấy từ này quá rõ, không cần giải thích gì nữa. Nếu có muốn tán rộng thì cũng chỉ thêm mấy tiếng như trong ngoặc (tiêu) diệt (bọn) Mỹ (xâm lược).
Còn “phá tan bè lũ bán nước” đã quá rõ nghĩa, chỉ bấy nhiêu là đủ, có thêm vài từ cũng thừa. Nhưng câu “Việt gian phản quốc = Việt gian bán nước”, có người bảo chữ “Việt gian là dựa theo chữ “Hán gian” của Tàu. Thật không? Ở đây không “tầm nguyên”. Mượn của ai cũng được, miễn diễn tả đúng bản chất. Vậy, thế nào là “Việt gian”, thế nào là “bán nước”? – Hai câu hỏi này xem ra cũng không khó lắm.
“Việt gian” không những là các nhóm/bộ phận người Việt nào có máu gian tham của cải, vật chất mà còn gian manh làm những việc có hại cho đất nước, có lợi cho bản thân, phe nhóm. “Bán nước” là xem đất nước như một món hàng, như của riêng để đem bán, đem cầm chấp, đem nhường (cho ngoại quốc) để lấy tiền, lấy thế, lấy sự che chở của nước ngoài. Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc là hai kẻ Việt gian bán nước cho Tàu theo nghĩa trên.
Vậy, vào thời buổi nào, bất kỳ cá nhân, chính quyền nào hành xử như Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc là Việt gian bán nước, không cứ là ở miền nào.
Lời (thề) của bài (quốc) ca khẳng định hai điều “diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước”. Ai cũng biết, nước nào chiếm nước khác để khai thác hoặc sáp nhập lãnh thổ là xâm lược. Vừa rồi, Nga (Putin) chiếm Crime của Ucraine là xâm lược. Còn Mỹ? Khoan bàn cãi, cứ cho rằng Mỹ là đế quốc xâm lược. Và chuyện đánh thắng giặc Mỹ xâm lược thì đã xong.
Hiện nay, trên đất nước Việt Nam không còn một “tên” Mỹ nào đến xâm lược. Nhưng như thế, hiện nay có còn tên xâm lược khác nào nữa không?
Đất nước đã thu về một mối, nhưng sao Hoàng Sa và một phần Trường Sa còn bị “nước lạ” chiếm? Câu trả lời có liên quan đến “bán nước”. Trước 75 thề “phá tan bè lũ bán nước”, chính quyền miền Nam, đã bị đánh bại vào 1975. Nhưng hiện tại trên đất nước này còn có kẻ nào bán nước không?
Người của MTDTGPMN và CPCMLTCHMN gồm phần lớn và chủ chốt là do chính quyền miền Bắc “cơ cấu”, một phần nhỏ (tượng trưng) là những người trong Nam. Điều này, ngay sau 1975 người ta đã tuyên bố thẳng như thế để chứng tỏ đó là sự tài tình, mưu trí của “ta”. Người ta, kể cả “bên thua cuộc” không bị mù về điều đó, họ cho rằng những tổ chức này là chính quyền miền Bắc kéo dài, lực lượng chủ lực (chính trị, quân sự) là của “ngoài ấy”. Nhưng hơi “thắc mắc” về một số vị của miền Nam tin (như thật) có một lực lượng thứ ba-hòa giải hòa hợp dân tộc. Nay một số vị đã chết thì không nói, kẻ còn sống không biết nghĩ thế nào?
Hiện nay từ việc nhỏ đến việc lớn đều chọn Mỹ. Trò chơi trên TV theo “Americain Idiol”. Mấy vị giàu có, thậm chí là cán bộ cộng sản cao cấp cũng (tranh thủ) du lịch Mỹ, cho con cái du học Mỹ. Vị nào làm lớn và tốt nghiệp ở các đại học Mỹ, nói được tiếng Mỹ là mặc nhiên có giá. Con tôm con cá, chiếc áo chiếc quần cũng nhắm thị trường khó tính Mỹ. TPP là mơ ước. Ông Chủ tịch nước được Tổng thống Mỹ mời là vinh dự. Ông TBT còn tự hào hơn, được tiếp trong phòng bầu dục, được chiêu đãi, được nghe hai câu Kiều trời còn để có hôm nay/tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời. Vấn đề Biển Đông Mỹ mở diễn đàn mời Việt Nam tham dự. Các vị lãnh đạo Việt Nam có cơ hội gặp Tổng thống Mỹ đều mời ông ta sang Việt Nam. Quan hệ Việt-Mỹ ở một tầm cao mới. Tháng 5 này Tổng thống Mỹ sẽ sang thăm Việt Nam.
Người ta đã lấy sự thành thật và vì đại sự (quan hệ quốc tế) trọng thị đón tiếp lãnh đạo Việt Nam mấy lần. Thì lần này, ta cũng nên, ít nhất, đối xử như thế vì tương lai của đất nước chứ chẳng phải sợ thằng Tây, thằng Tàu nào. Đừng như lần đón Tổng thống Bill Clinton (bắt tay không chặt, bảo sinh viên (giả vờ) không thèm nghe những gì ông ấy nói trong hội trường…). MTDTGPMN và CPCMLTCHMN hết vai trò lịch sử ngay sau 1975, còn là “di sản cấp quốc gia” chỉ còn trong hồi ức/ký của một số vị có tham gia.
Sự việc gì cũng có “số” của nó, bài (quốc) ca GPMN cũng thế, nay rất ít khi nghe hát. Lời thề năm xưa “diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước” nên đổi thành “diệt đế quốc X, phá tan bè lũ Y bán nước”. Có ai tự nhận là X, là Y? Nếu không muốn là X, là Y thì hãy theo DÂN.
N.V.
Tác giả gửi BVN