Hiện trạng đất nước – Những vấn đề đặt ra cho Đại hội XII (Kỳ 4)

Lời tác giả:

Kính thưa bạn đọc,

Hiện trạng đất nước, và những vấn đề đặt ra cho Đại hội XII của Đảng Cộng Sản Việt Nam, đấy là nội dung chủ yếu trong phần đối thoại giữa một bên là đại diện lãnh đạo của đất nước, và một bên là đại diện giới doanh nhân và trí thức. Cuộc đối thoại này là phần chót và cũng là phần kết của tiểu thuyết “Lũ”.

Vì tính chất thời sự nóng bỏng của những vấn đề hệ trọng đang diễn ra – cụ thể là: (1) Tình hình mọi mặt của đất nước đặt ra đòi hỏi gay gắt phải cải cách thể chế chính trị; (2) ĐCSVN nắm quyền tuyệt đối và toàn diện, nhưng đang tha hóa và bất cập nghiêm trọng; (3) Trung Quốc đang từng giờ lấn chiếm biển Đông bằng đẩy mạnh xây dựng những căn cứ quân sự nổi trên các đảo và bãi chiếm của ta ở Hoàng Sa và Trường Sa, để quyết thực hiện đường lưỡi bò bằng sức mạnh quân sự, đồng thời can thiệp ngày càng nguy hiểm bằng các phương tiện kinh tế và chính trị vào nội tình nước ta, với hệ quả gây ra cho nước ta là trong 40 năm độc lập thống nhất đầu tiên chưa bao giờ nước ta bị uy hiếp hiểm nghèo như hôm nay. Vì 3 lý do như vậy, xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc toàn văn phần đối thoại này trong tiểu thuyết “Lũ”. Thiết tha mong mỏi cả nước, trước hết là các đảng viên ĐCSVN còn tâm huyết với đất nước, cùng suy nghĩ.

Hà Nội, 07 – 06 – 2015

Vị đại diện lãnh đạo:

–                    Tôi đã nghe hết ý kiến của hai vị. Quan điểm của hai vị như thế hoàn toàn là phi giai cấp, chủ trương diễn biến hòa bình, cố tình bỏ qua đặc điểm hai nước Việt Nam, Trung Quốc đều là hai nước xã hội chủ nghĩa và do hai Đảng Cộng sản lãnh đạo.

(Hội trường lúc này đầy tiếng huýt gió, có lúc xen cả tiếng la ó…)

–                    Tôi mong được nghe giáo sư bảo vệ quan điểm vì sao các vị cứ đòi cải cách chính trị, thậm chí là đòi toàn diện và triệt để nữa! – vị đại diện lãnh đạo yêu cầu.

Giáo sư Hoàng Quốc Túy:

(Sau khi trình bày bản kiến nghị của doanh nhân và trí thức về chương trình tổng thể cải cách hệ thống chính trị của đất nước, giáo sư Hoàng Quốc Túy giới thiệu tóm tắt quá trình chuyển đổi hiện nay của Myanmar để lãnh đạo Đảng và nhà nước tham khảo). Giáo sư kết luận:

Tóm lại, nếu nhận thức được đòi hỏi của đất nước, các nguy cơ và cơ hội đang đặt ra, nếu đặt lợi ích quốc gia lên trên hết và đi tiên phong chiến đấu trong hàng ngũ của dân tộc, cho đến giờ phút này Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn còn đủ điều kiện chính trị, tinh thần và vật chất chủ động tiến hành một cuộc cải cách chính trị triệt để từ trên xuống và từ trong Đảng ra, đưa nước ta bước vào một thời kỳ phát triển mới.

Phải nói cải cách chính trị nếu thành công, sẽ mở ra cho nước ta một thời kỳ đầy triển vọng lớn hơn nhiều so với khi đất nước ta làm Cách mạng Tháng Tám. Những điều kiện cho một cuộc cải cách chính trị triệt để như thế của nước ta có nhiều mặt thuận lợi hơn Myanmar. Song cái khó nhất của ta so với Myanmar là: Tầm nhìn và ý chí của lãnh đạo Đảng và Nhà nước ta bị ý thức hệ trói buộc nặng nề, lợi ích quốc gia không được đặt lên trên hết, có tâm lý khiếp nhược nặng nề trước uy hiếp của Trung Quốc, vì lo mất ghế và tiền nên không dám dựa hẳn vào nhân dân xoay chuyển cục diện đất nước.

Hội trường lặng đi hồi lâu, chờ đợi, vì mãi mới thấy vị đại diện lãnh đạo lên tiếng:

–                    Cho phép tôi hỏi thẳng, chẳng lẽ giáo sư không thấy đảng bộ các cấp trong cả nước đang trống rong cờ mở rầm rộ chuẩn bị Đại hội Đảng toàn quốc theo mục tiêu xây dựng dân giàu nước mạnh, xã hội dân chủ công bằng văn mình hay sao? Giáo sư cố tình không hiểu như thế, hay là giáo sư không tán thành?

Giáo sư Hoàng Quốc Túy:

–                    Thưa vị đại diện lãnh đạo, tôi thấy chuẩn bị Đại hội Đảng toàn quốc như đang làm chỉ là hình thức, giống y hệt các khóa trước. Những gì là mới mà tôi được nghe phổ biến ở chi bộ, thì chủ yếu là cách lựa chọn đại biểu đi dự và cách bầu cử kiểu mới vô cùng mất dân chủ.

Vị đại diện lãnh đạo:

–                    Giáo sư quả thật rất ngoan cố. Tập trung dân chủ, từ dưới lên, từ trên xuống như thế còn đòi cái gì? Xin hỏi, theo giáo sư, Đại hội phải được tiến hành như thế nào mới là đúng?

Giáo sư Hoàng Quốc Túy:

–                    Cho phép tôi nói thẳng, toàn bộ những vấn đề chúng tôi trình bày trong đối thoại hôm nay, về thế giới, về đất nước và về Đảng không có lấy một chữ trong những gì tôi được nghe ở đại hội đảng bộ cấp cơ sở. Tiến hành chuẩn bị Đại hội như vậy, tôi chỉ có thể hiểu là lãnh đạo hiện thời cố tình bỏ qua hay không thấy đòi hỏi sống còn phải tiến hành cải cách chính trị để mở ra một thời kỳ phát triển mới cho đất nước trong một thế giới đã thay đổi.

Vị đại diện lãnh đạo:

–                    Tôi thấy giáo sư kiêu ngạo quá, dám coi thường trí tuệ, công sức chuẩn bị của toàn Đảng và của cả nước. Nếu giỏi, giáo sư thử trình bày, theo cao kiến của giáo sư thì chuẩn bị và tiến hành Đại hội như thế nào mới là đúng?!

Hội trường nhao nhao đồng tình, vì rất muốn nghe. Giáo sư Hoàng quốc Túy:

–                    Thưa vâng, tôi rất vui lòng nói suy nghĩ của mình.

Trước hết phải nói gần hai năm nay, tốn kém bao nhiên tiền của công sức cả nước, chuẩn bị Đại hội chỉ làm được rất quyết liệt mỗi cái việc loại bỏ hoặc xắp xếp nhau ai ở, ai đi. Trên bốn mươi năm tuổi đảng, đây là lần đầu tiên tôi thấy trong Đảng mất dân chủ thậm tệ đến như vậy, vi phạm nghiêm trọng chưa từng có Điều lệ Đảng, và hầu như chỉ có mỗi vấn đề nhân sự là vấn đề duy nhất quan trọng của Đại hội sắp tới này. Mọi chuyện khác chỉ là, thứ yếu, hình thức và sai trái, nhất là về nội dung những nhiệm vụ Đảng phải làm trong khóa tới. Nếu nhìn vào hàng trăm, hàng nghìn kiến nghị giàu trí tuệ và rất xây dựng của nhân dân, của đảng viên từ hàng chục năm nay gửi lãnh đạo Đảng và Nhà nước, không thể nói là Đảng thiếu thông tin, mà chỉ có vấn đề: Đảng cố tình nhắm mắt lờ đi.

Các đảng viên nếu muốn cứu đảng của mình, nếu còn giữ tấm lòng của mình với đất nước, nhất thiết phải đồng thanh yêu cầu lãnh đạo thay đổi hẳn việc chuẩn bị Đại hội như đang tiến hành. Tôi nghĩ, dù là đã lãng phí quá nhiều thời gian, nhưng từ nay đến khi Đại hội họp, vẫn còn đủ thời gian chuẩn bị và tiến hành Đại hội theo cách chấp nhận đối mặt với mọi vấn đề đang đặt ra cho Đảng, nhìn thẳng vào sự thật để xác định các việc phải làm và tìm lối ra cho Đảng, cho đất nước.

Cụ thể, tôi xin đề nghị toàn bộ những vấn đề đã được trình bày trong buổi đối thoại hôm nay, cùng với biết bao nhiêu thông tin và những vấn đề hệ trọng nhất của đất nước mà chắc chắn các cơ quan chức năng của Đảng và Nhà nước, các Viện và cơ quan nghiên cứu, các trường Đại học đã sẵn có, các kiến nghị xây dựng đến từ nhân dân…, đều cần được sử dụng nghiêm túc cho việc mổ xẻ để nhìn thấy được sự thật và xác định được lối ra cho Đảng, cho đất nước.

Tôi xin kiến nghị, nên chuẩn bị sớm các thông tin trung thực và họp Ban chấp hành Trung ương thảo luận dân chủ, thẳng thắn, nhằm đánh giá thấu đáo tình hình mọi mặt của đất nước trong 40 năm độc lập thống nhất đầu tiên, để nhận ra vấn đề và xác định hướng ra.

Mục đích duy nhất của họp bàn này (có thể là một hoặc hai cuộc hội nghị Trung ương…) là để thấy rõ những sai lầm về đường lối, về chiến lược, về chính sách của Đảng 40 năm qua, những thách thức và cơ hội phía trước, để tìm lối ra, và để xác định những việc phải làm, tạo ra ý chí và hành động thống nhất của toàn Đảng và cả nước trong tình hình và nhiệm vụ mới. Huy động tất cả ý chí và trí tuệ của cả nước quyết làm rõ được bản chất những vấn đề của Đảng, của chế độ, của đất nước và lối ra, chứ không phải để khoét sâu thêm chia rẽ nội bộ và làm suy yếu đất nước.

Sau đó, Ban Chấp hành Trung ương nên đưa thẳng ra trình Đại hội một báo cáo trung thực do chính mình trực tiếp chuẩn bị, để Đại hội xem xét. Nếu phải họp bàn cả tháng thì cũng phải làm, vì đây còn là con đường nâng cao khả năng chiến đấu của Đảng. Như thế, báo cáo để Đại hội thảo luận không cần dài, nhưng nêu được những vấn đề cốt yếu để Đại hội bàn cho ra nhẽ và quyết định.

Đồng thời việc họp bàn này của Ban Chấp hành Trung ương khóa này nên trình ra Đại hội kiến nghị phương thức tiến hành họp Đại hội theo cách mới, khác hẳn đường mòn cũ, với mục đích:

– Thực hiện tối đa chức năng và quyền năng của Đại hội là cơ quan quyền lực cao nhất của Đảng giữa hai nhiệm kỳ.

– Hạn chế tối đa sự chi phối của Ban Chấp hành Trung ương và Bộ Chính trị khóa hiện tại đối với Đại hội. Dứt khoát loại bỏ mọi ý đồ và cách làm biến Đại hội trên thực tế chỉ làm việc hợp thức hóa những ý đồ, hay chủ trương, hay quyết định của những cá nhân hay phe nhóm nào đó trong Ban Chấp hành Trung ương hoặc trong Bộ Chính trị khóa hiện tại.

– Đối với những vấn đề quan trọng nhất, kể cả vấn đề nhân sự khóa tới, Đại hội cần tiến hành họp toàn thể để tranh luận trực tiếp tại hội trường, rồi quyết định trực tiếp bằng lá phiếu. Xin nhấn mạnh, dứt khoát không được biến Đại hội thành “các tiểu hội” chỉ để quán triệt, thông qua những thứ đã được quyền lực của khóa này chuẩn bị sẵn, rồi sau đó đưa ra họp toàn thể bỏ phiếu thông qua để hợp thức hóa lấy lệ. Lúc sinh thời, Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã có lần phê phán nghiêm khắc: Cách làm “các tiểu hội” trong Đại hội như vậy đã cướp mất quyền của Đại hội.

– Nên bỏ hẳn cách làm sẵn dự thảo Báo cáo Chính trị lê thê và hình thức cũng như các báo cáo khác được chuẩn bị sẵn như các Đại hội trước.

Lần này, sau khi làm xong việc thảo luận đánh giá tình hình và nhiệm vụ, Đại hội trực tiếp chuẩn bị một Báo cáo Chính trị duy nhất, ngắn gọn, chừng dăm sáu trang là đủ, nêu lên một số vấn đề trọng đại nhất của đất nước và của Đảng 40 năm qua làm nền tảng cho xác định nhiệm vụ tới là: Cải cách thể chế chính trị nhằm mở ra cho đất nước một thời kỳ phát triển mới theo đòi hỏi của đất nước và trong bối cảnh mới của tình hình quốc tế và khu vực.

– Đại hội có trách nhiệm đề ra những nhiệm vụ cụ thể của cải cách chính trị, gồm ba vấn đề lớn:

§                   Một là, phải đổi mới Đảng Cộng Sản Việt Nam thành đảng của dân tộc, để phấn đấu trở thành đảng cầm quyền được nhân dân lựa chọn thông qua bầu cử trung thực, chứ không phải là cái “đảng cầm quyền” theo kiểu “Đảng cử, dân bầu” như nhà nước chúng ta hiện đang có. Kiến nghị 61 (Thư ngỏ ngày 28-07-2014 của 61 đảng viên) đã nêu rất rõ vì sao phải xây dựng lại Cương lĩnh để thực hiện việc xây dựng Đảng trở thành đảng của dân tộc.

Đảng xây dựng năng lực và phẩm chất lãnh đạo của mình bằng ý chí đặt lợi ích quốc gia lên trên hết, bằng tầm nhìn và dám đối mặt với mọi vấn đề của đất nước, bằng bản lĩnh và năng lực vạch ra được đối sách và giải pháp, có trí tuệ và phẩm chất tổ chức thực hiện các giải pháp, bản thân Đảng gương mẫu đi tiên phong thực hiện. Đây chính là con đường phấn đấu trở thành đảng cầm quyền thông qua bầu cử trung thực.

§                   Hai là phải xây dựng được nhà nước pháp quyền dân chủ với đầy đủ các hệ thống, hoạt động theo tam quyền phân lập, có Tòa án Hiến pháp, hệ thống chính quyền nhà nước các cấp được xây dựng thống nhất của những nguyên tắc nhà nước pháp quyền dân chủ. Hiến pháp và Quốc hội là các thực thể tập trung quyền lực nhà nước cao nhất. Nhóm kiến nghị 72 (Kiến nghị ngày 19-01-2013 của 72 nhân sỹ, trí thức về sửa đổi Hiến pháp) đã nêu ra những ý tưởng chắt lọc và tiến bộ của kinh nghiệm thế giới cho việc xây dựng Hiến pháp và nhà nước pháp quyền dân chủ của nước ta, rất đáng để tham khảo.

§                   Ba là phải xây dựng được một chính phủ và toàn bộ hệ thống chính quyền có ý chí, năng lực và kỹ năng thực hiện nhiệm vụ cải cách chính trị và tổ chức lại nền kinh tế quốc dân. Điều cực kỳ quan trọng là Chính phủ phải đảm bảo cho cải cách chính trị được thực hiện trong sự ổn định và phát triển của kinh tế, tạo ra các bước tiến hay thành tựu kinh tế cụ thể hỗ trợ các bước đi của cải cách chính trị. Đặc biệt là Chính phủ phải có năng lực vạch ra và thực thi được chiến lược cải cách kinh tế, lộ trình các bước đi thực hiện, để trong vòng hai hay ba kế hoạch 5 năm tới, nghĩa là ước chừng đến năm 2030,  nước ta sẽ có được một nền kinh tế phát triển: Mới về cơ cấu, được vận hành trong một thể chế hiện đại, phát triển chủ yếu dựa vào phát huy yếu tố con người và khoa học kỹ thuật, trở thành một mắt xích ngày càng quan trọng trong tổng thế kinh tế thế giới.

Cho phép tôi nhấn mạnh: Tuyên Ngôn Độc Lập 02-09-1945 và Hiến pháp 1946, cùng với những kinh nghiệm đầy xương máu và vô giá trên con đường 70 năm qua của đất nước, cùng với kho tàng trí tuệ của văn minh nhân loại, cùng với tiềm năng hiện có của đất nước hôm nay, và trên hết cả là khát vọng cháy bỏng của nhân dân đòi cải cách để đổi đời đất nước, tất cả cho thấy nước ta hoàn toàn có đủ điều kiện thực hiện thành công cuộc cải cách chính trị trọng đại này.

Để quốc gia sống sót, tồn tại và phát triển được trong thế giới khắc nghiệt hôm nay thông qua cải cách, cả nước và toàn Đảng nên một lòng kiên trì phương châm: Hướng về phía trước, không hồi tố, lấy hòa hợp và đồng thuận dân tộc làm trọng, chắt chiu từng thành quả, nâng niu từng nỗ lực, hòa bình thay đổi toàn diện cuộc sống của đất nước, học hỏi lẫn nhau để cả nước thành công cho mục đích sớm đưa nước ta thành một nước phát triển.

– Nhằm bảo đảm thực hiện ba nhiệm vụ chính trị trọng đại của cải cách chính trị nêu trên của nhiệm kỳ khóa tới, Đại hội cần thông qua tranh luận trực tiếp bầu ra Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước, với tinh thần:

Đại hội trực tiếp đứng ra giao trọng trách này, và người được giao trọng trách này trực tiếp chịu trách nhiệm ràng buộc trước Đại hội, trước toàn Đảng và trước cả nước việc thực hiện thắng lợi ba nhiệm vụ trọng đại nói trên.

Thông qua việc Đại hội bầu trực tiếp Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước như vậy, Đại hội ra tuyên bố trân trọng thay mặt Đảng cam kết ràng buộc với nhân dân cả nước thực hiện bằng được ba nhiệm vụ trọng đại nêu trên. Tuyên bố này chính là Tuyên ngôn của Đảng trước dân tộc: Quyết tâm đổi mới Đảng thành đảng của dân tộc, đời đời đi với dân tộc.

Tiếng vỗ tay nổi lên rầm rầm tán thưởng giáo sư Túy. Tiếng vỗ tay rộ lên ba bốn đợt rồi mới ngừng hẳn.

Chờ im lặng trở lại, vị đại diện lãnh đạo cáu kỉnh, tay liên hồi nện xuống bàn hỗ trợ cho cái mồm:

–                    Giáo sư chỉ nói lằng nhằng! Làm tôi điên hết cả cái đầu. Cứ lải nhải dân tộc với dân chủ! Trách nhiệm với ràng buộc! Rồi lại Tuyên ngôn… Chẳng thấy chủ nghĩa đâu. Định hướng xã hội chủ nghĩa cũng không!… Có phải giáo sư muốn đưa tôi vào mê hồn trận không? Đừng hòng! Không được loanh quanh nữa! Vào đề thẳng đi.

Một là có phải các quý vị muốn xóa cái Đảng này không?

Hai là có phải các quý vị chỉ muốn đòi đa nguyên đa đảng không?

Sao không dám nói toẹt ra mà cứ vòng vo Tam quốc thế! Nói năng gì mà cứ rối như canh hẹ!…

Hội trường ồ lên, vừa cười, vừa nói ầm ỹ rồi đột nhiên tiếng vỗ tay lại nổi lên rầm rầm thành từng đợt, hình như là để giục giã các câu trả lời. Giáo sư Hoàng Quốc Túy mời Yến nói.

–                    Thưa vị đại diện lãnh đạo, thưa lão đồng chí và cử tọa, … – Yến đĩnh đạc – … Chúng tôi muốn cứu chứ không muốn xóa sổ Đảng, vì lợi ích quốc gia đòi hỏi như vậy. Chẳng lẽ chuyện tay trái chém tay phải, chuyện nồi da xáo thịt của hôm qua không dạy chúng ta bài học gì cho hôm nay hay sao? Chủ nghĩa nào đi nữa thì nhân dân ta đến hôm nay vẫn là người phải tiếp tục trả giá cho tất cả, đất nước còn long đong không biết đến bao giờ! Chẳng lẽ người chiến thắng cứ muốn hưởng thụ mãi cái vinh quang bằng máu do tay trái chém tay phải viết lên hay sao?

(Hội trường rồ lên rung chuyển)

Trong đối thoại này, tôi đã trình bày với các quý vị: Trên chặng đường 70 năm qua, chặng đường 40 năm qua, đất nước đã có được bài học đẫm máu thứ nhất là hiểu biết không cặn kẽ cái thế giới chúng ta đang sống. Đất nước có được bài học đẫm máu thứ hai là sự giác ngộ chưa thấu đáo đến cùng về quyền lợi tối cao của quốc gia.

Kính thưa vị đại diện lãnh đạo, bây giờ tôi xin nói rành rọt:

Chúng tôi không muốn xóa sổ Đảng. Xin nhắc lại, chúng tôi không muốn xóa sổ Đảng theo nghĩa “cách mạng”, cũng không muốn xóa sổ Đảng “hiểu theo nghĩa vật thể” (physical)…  – …Yến gần như dằn từng chữ – … vì chúng tôi đã rút ra được bài học thứ ba. Bài học này ít đẫm máu hơn, nhưng rất nhiều mồ hôi và nước mắt, đó là bài học của phát triển.

Thưa các quý vị, xưa nay trên thế gian này cách mạng và bạo loạn hầu như luôn luôn có một điểm giống nhau, đó là chỉ phá vỡ được hiện trạng. Còn để xây dựng nên được một cái gì tốt đẹp mới, thì đấy phải là nhiệm vụ của phát triển.

Giả thử vì những cảm xúc xúc động, đến mức căm phẫn xóa nhòa hết mọi lý trí, muốn xóa bỏ dứt khoát cái đảng đang tồn tại của chúng ta bằng bất kỳ giá nào – kể cả bằng bạo lực, chuyện này hiển nhiên là không tưởng, nhưng cứ giả thử nếu xảy ra, sẽ vô cùng đẫm máu. Cái xảy ra tiếp theo đổ vỡ này sẽ là sự hỗn loạn triền miên… Không thể khác được. Không ai có thể nói trước được cái gì sẽ đến sau cơn bể dâu này!

Ngày nay, xin hãy nhìn ra thế giới bên ngoài, chưa đầy dăm năm sau các cuộc cách mạng mang tên các mùa hoa ở Bắc Phi, bây giờ là bầu không khí khét lẹt khói súng của phe phái và nội chiến. Chúng ta có mong muốn điều này cho đất nước mình không? Xin cho phép tôi nhắc lại: Ukraina đang là bài học nhãn tiền cho cả Việt Nam hôm nay, mặc dù Việt Nam đã tự mình có quá nhiều bài học như thế trên chặng đường 70 năm, chặng đường 40 năm. Macedonia đang manh nha là một “Ukraina mới”. Lybie đang thực sự có nội chiến… Tất cả vẫn do các nguyên nhân kinh điển: tham nhũng, lạm dụng quyền lực, sự lũng đoạn của bên ngoài!

Xin nói thẳng thắn, ở nước ta, là đảng viên, nhưng chúng tôi vẫn phải nói rằng cái đảng tha hóa và tham nhũng như hiện nay đất nước đang có không còn lý do chính đáng để tồn tại. Tha hóa và tham nhũng hoành hành đến mức muốn bắt công an và quân đội phải trung thành với nó trước cả tổ quốc. Vì lẽ này, chúng tôi thấy ngay từ bây giờ phải tìm mọi cách chặn đứng nguy cơ một ngày nào đó, cái đảng tha hóa và tham nhũng này sẽ có thể gây ra một Thiên An Môn trên đất nước ta. Phải cảnh báo trong toàn Đảng và trong cả nước nguy cơ này! Để nước đến chân mới nhảy thì quá muộn!

Xin lưu ý các quý vị: Quảng trường Ba Đình là đất của Tuyên Ngôn Độc Lập và là nơi khai sinh ra nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Vì lẽ này, một Thiên An Môn trên Quảng trường Ba Đình nếu xảy ra, không hẳn và chắc chắn không thể có kết cục như một Thiên An Môn ở Bắc Kinh, nhưng biển máu sẽ khó lòng tránh khỏi, ngoại bang sẽ tha hồ đục nước béo cò.

Bảo vệ lời thề vì nước của các đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam đã ngã xuống cho Tổ quốc thuộc mọi thế hệ, của các đảng viên chân chính hôm nay còn sống, quyết không phản bội những hy sinh khôn kể siết của nhân dân dành cho Đảng, chúng tôi muốn toàn thể các đảng viên chân chính cùng với nhân dân cả nước đứng lên xóa bỏ cái đảng tha hóa và tham nhũng hôm nay, bằng con đường cải cách triệt để nó trở thành đảng của dân tộc, trong hòa bình, trong hòa hợp dân tộc, trong dân chủ.

Xóa bỏ cái đảng của tha hóa và tham nhũng, tôi nói như thế đã đủ rõ chưa ạ?

Đương nhiên, xin được phép cảnh báo, nếu để cho tha hóa hiện nay trói tay Đảng của chúng ta, dứt khoát cự tuyệt cải cách chính trị, sớm muộn và chắc chắn sẽ dẫn đến sụp đổ chế độ ở nước ta. Để xảy ra kịch bản này, chắc chắn Đảng cũng sẽ tiêu vong trong nội chiến đẫm máu, đất nước có thể bị ném trở lại vạch xuất phát trước đây 40 năm hoặc xa hơn nữa.

Tôi xin nói rõ thêm thế này:

o                  Nếu Đảng hôm nay để tha hóa trói tay và cự tuyệt cải cách chính trị, là có tội với đất nước.

o                  Nếu vì sự cự tuyệt này dẫn tới đổ vỡ và đổ máu, Đảng hôm nay cũng có tội đối với đất nước.

o                  Nếu Đảng hôm nay chủ trương cải cách chính trị, nhưng thực hiện thất bại, cũng phải mang trọng tội với đất nước.

Vì cả ba trường hợp này đều mang lại cho đất nước những tổn thất khủng khiếp.

Đảng Cộng sản Việt Nam là người độc nhất nắm quyền toàn diện, triệt để và tuyệt đối, cho nên Đảng Cộng sản Việt Nam là người duy nhất phải chịu trách nhiệm toàn diện, triệt để và tuyệt đối về tổn thất khủng khiếp này của đất nước nếu xảy ra! Không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai và cái gì khác! Rất mong toàn Đảng nhìn nhận vấn đề như vậy để quyết tâm cải cách chính trị.

Chúng tôi xin cảnh báo, xu thế tha hóa làm tê liệt Đảng đang ngày một trầm trọng thêm, dẫn chứng là cách chuẩn bị Đại hội Đảng lần này mất dân chủ nghiêm trọng hơn mọi Đại hội trước, nội dung chính trị cũng ngày càng bất cập hơn so với những đòi hỏi của đất nước. Sự tha hóa của Đảng đang di căn nghiêm trọng vào toàn bộ hệ thống chính trị của đất nước. Xu thế này cần phải được chặn đứng và khắc phục bằng cải cách chính trị. Ở nước ta hầu như chắc chắn không có khả năng chế độ và Đảng có thể đổ vỡ trong hòa bình như ở các nước Liên Xô Đông Âu đâu, mong các quý vị ngẫm nghĩ để quyết tâm cải cách chính trị.

Nhìn lại nước ta 70 năm qua, đặc biệt là trong 40 năm qua, Đảng và Nhà nước lấy các biện pháp cách mạng và chuyên chính thay thế cho quá trình phát triển và các giải pháp của phát triển để giải quyết các vấn đề của đất nước trong bất kỳ lĩnh vực nào, nên đã vấp phải không ít thất bại nghiêm trọng.

Chính vì không làm tốt được các nhiệm vụ của phát triển, đặc biệt là trong lĩnh vực phát triển con người, trong xây dựng thể chế kinh tế và thể chế chính trị, trong phát triển văn hóa và giáo dục, xây dựng xã hội dân sự…, nên 40 năm qua là một giai đoạn phát triển thất bại, đất nước hôm nay đang phải trả giá.

Kết luận là: muốn thực hiện tốt các giải pháp của phát triển, chỉ có một con đường là phải tiến hành cải cách chính trị và bắt đầu từ cải cách chính trị, trong đó khởi sự từ cải cách Đảng. Mà như thế trên thực tế không phải là xóa Đảng, mà là cứu Đảng khỏi bàn tay đao phủ của tha hóa, cải tạo cái đảng duy nhất đang nắm vận mệnh đất nước trong tay thành đảng của dân tộc, ngăn chặn bằng được nguy cơ Đảng tha hóa tiếp không sao cứu vãn được, để cuối cùng sẽ chỉ còn lại là một lực lượng chính trị khủng khiếp đối kháng với dân tộc.

Xin thưa, trả lời của chúng tôi về câu hỏi có muốn xóa Đảng hay không như vậy đã rõ chưa ạ?

Hội trường vỗ tay thay cho câu trả lời. Yến nói tiếp:

–                    Tôi xin trả lời câu hỏi thứ hai: Có phải chúng tôi đòi đa nguyên đa đảng không?

Xin thưa, chúng tôi yêu cầu nhiều thứ cao hơn đa nguyên đa đảng ạ. Cao hơn rất nhiều! Quan trọng hơn rất nhiều!

Giáo sư Hoàng Quốc Túy đã nói lên rất rõ 3 yêu cầu bức thiết của cải cách chính trị: phải cải tạo Đảng trở thành đảng của dân tộc, phải xây dựng nhà nước pháp quyền dân chủ trong đó quyền lực nhà nước là tối cao và thuộc về nhân dân, phải xây dựng được một Chính phủ với bộ máy chính quyền bảo đảm những điều kiện kinh tế – chính trị – xã hội tốt nhất cho tiến hành thành công cải cách chính trị và có năng lực mở đường cho đất nước ta phấn đấu trở thành nước phát triển.

Mặc dù phải xây dựng Hiến pháp mới, song chúng tôi đòi phải thực hiện ngay những quyền công dân và mọi quyền con người đã ghi được trong Hiến pháp 2013.

Nhằm phát huy trí tuệ và quyền năng của công dân, chúng tôi đòi phải thực hiện ngay quyền tự do ngôn luận, quyền biểu tình, quyền lập hội. Đặc biệt là phải sớm có luật trưng cầu dân ý để nhân dân có tiếng nói quyết định về những vấn đề đại sự của quốc gia.

Về vấn đề đa nguyên, đa đảng, tôi xin phép nêu lên suy nghĩ thế này: Đây là đòi hỏi tất yếu của một thể chế chính trị dân chủ, không thể khác được. Là nước đi sau, nước ta có lợi thế từ kinh nghiệm của cả thế giới  và của chính mình, làm sao xây dựng nên được một thể chế chính trị đa nguyên và đa đảng của trí tuệ, của dân chủ và của phát triển, loại bỏ ngay từ đầu mọi nguy cơ của đa nguyên đa đảng của hỗn loạn.

Ngày nay tiến bộ của khoa học, sự phát triển của trí tuệ, đặc biệt là sự phát triển của giáo dục, hoàn toàn cho phép nước ta tận dụng lợi thế nước đi sau để xây dựng nên một thể chế chính trị đa nguyên đa đảng của phát triển như thế. Về tầm nhìn dài hạn, chế độ chính trị đa nguyên đa đảng còn phải thường xuyên được đổi mới, củng cố và phát triển trên nền tảng thường xuyên phát huy yếu tố con người trong quá trình phát triển kinh tế – chính trị – văn hóa xã hội của đất nước. Sự thật, đây cũng là quá trình xây dựng và vận hành thể chế chính trị đa nguyên đa đảng của các nước phát triển.

Là nước đi sau, nước ta không cần “copy” hay nhập khẩu thứ đa nguyên đa đảng cứ vài ba năm lại đảo chính một lần làm hỗn loạn đất nước, hoặc thứ đa nguyên đa đảng luôn luôn nói chuyện với nhau bằng bạo lực và bạo loạn.

Nhất thiết phải tiến tới một thể chế chính trị đa nguyên đa đảng của trí tuệ, dân chủ và phát triển như một số nước phát triển đã xây dựng được. Song ngay bây giờ còn quan trọng hơn thế, là nhất thiết phải xây dựng bằng được những điều kiện không thể thiếu cho việc thiết lập một thể chế chính trị đa nguyên đa đảng như thế.

Hiến pháp mới, Tòa án Hiến pháp và sự thực thi nghiêm minh luật pháp phải trở thành nền tảng và công cụ cho việc xây dựng và bảo đảm sự vận hành của một hệ thống chính trị đa nguyên đa đảng như thế. Đây là những việc phải làm ngay trong nhiệm kỳ của Đại hội Đảng khóa tới, mặc dù lúc này chưa nên đặt ra vấn đề lập các đảng phái mới, chúng tôi nghĩ như vậy.

Để đẩy nhanh tiến trình hình thành và ra đời thể chế chính trị đa nguyên đa đảng trong phạm vi thời gian của nhiệm kỳ khóa tới hoặc muộn lắm là kéo dài thêm một hai năm nữa, chúng tôi kiến nghị Đại hội khóa tới này phải ghi vào chương trình nghị sự và giao cho Ban Chấp hành Trung ương khóa tới thực hiện: Đó là nhiệm vụ xây dựng xong trong nhiệm kỳ tới và trình Quốc hội thông qua Luật về đảng phái chính trị của nước ta. Cần thì thực hiện trưng cầu dân ý để bảo đảm chất lượng của Luật. Đảng của chúng ta hôm nay sẽ là người đầu tiên chịu sự ràng buộc và chịu tuân thủ Luật này, sau đó các đảng mới ra đời cứ thế mà làm theo.

Vị đại diện lãnh đạo chồm hẳn lên, tay chỉ thẳng vào Yến:

–                    Xin lỗi bà Yến. Bà nói gì? Luật về đảng phái chính trị cho Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay?

Yến:

–                    Thưa vâng.

–                    Đảng cũng phải chịu sự phán xét của Luật này? – vị đại diện lãnh đạo.

–                    Thưa vâng. Đảng phải tuân thủ Hiến pháp, chịu sự phán xét của Tòa án Hiến pháp và và chịu mọi ràng buộc của Luật về các đảng phái chính trị, như bất kể một đảng chính trị khác nào đó sẽ ra đời trong tương lai. Nhà nước pháp quyền dân chủ bắt buộc đảng phái chính trị…

Yến chưa kịp nói hết câu, vị đại diện lãnh đạo bỗng dưng nấc liên tục, mặt tím tái dần, rồi ngã phủ phục xuống bàn bất tỉnh. Người bác sỹ riêng ngồi phía sau nhảy vọt lên, vội lấy ống xịt thuốc chống hen… Xong các động tác cần thiết cấp cứu tại chỗ, người bác sỹ riêng lệnh cho sỹ quan bảo vệ vị đại diện lãnh đạo gọi xe cấp cứu…

Hội trường im phắc.

Chưa đầy mươi phút sau, xe cấp cứu đưa vị đại diện lãnh đạo đi bệnh viện… Hội trường rì rào một lúc rồi trở lại trạng thái bình thường.

Vị lão thành cách mạng dõng dạc:

–                    Chúng ta chúc bệnh nhân mau bình phục. Đối thoại của chúng ta tiếp tục.

Tôi xin phép vừa hỏi, vừa nói lên tâm tư của mình.

Xin hỏi thật lòng bà Yến và giáo sư Túy, ý tưởng cải cách và kiến nghị cách tiến hành Đại hội của các vị như thế có ảo tưởng không? Đến nay mọi chuyện chuẩn bị Đại hội đã an bài rồi, chỉ còn dang dở mỗi vấn đề nhân sự thôi. Đại hội nào chẳng thế. Ván đã đóng thuyền đến mức này rồi mà các vị vẫn còn mong ước hão huyền như vậy sao? Đã bốn mươi năm rồi mà không thể làm nổi cải cách chính trị, bây giờ làm được hay sao? Cho đến bây giờ, cứ ai đụng vào cải cách chính trị là bay luôn! Làm đến ông trời cũng bay!… Chẳng lẽ các đồng chí không biết những chuyện này à?

Tôi thừa nhận sáng kiến Đại hội trực tiếp bầu Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước là mới, táo bạo lắm, chí lý lắm. Nhưng chuyện này chưa hề có tiền lệ, nên càng ảo tưởng trăm lần! Có bói cũng không ra người như thế đâu để mà bầu trực tiếp. Mà ngay cả thực hiện được bầu trực tiếp, chắc gì hay lấy gì bảo đảm người được bầu sẽ làm đúng sứ mệnh được giao hả các đồng chí? Không phải bây giờ, mà từ lâu rồi, nhất là từ Hội nghị Trung ương 4, vấn đề nhân sự là vấn đề số một của Đại hội tới, đến hôm nay vẫn chưa thể nói là đã có câu trả lời yên tâm. Tôi lo lắm.

Yến:

–                    Thưa lão đồng chí, thưa cử tọa. Chúng tôi cũng lo lắng như lão đồng chí. Thú thật, chúng tôi cũng tự biết kiến nghị của chúng tôi là ảo tưởng, còn tệ hơn cả ảo tưởng.

Kính thưa lão đồng chí và cử tọa, chúng tôi không một chút mơ hồ về ảo tưởng của mình, nhưng chúng tôi quyết mạo hiểm! Tìm con đường sống cho đất nước, đòi hỏi phải mạo hiểm!

Xin cho phép tôi giãi bầy từng điểm về suy nghĩ của lão đồng chí.

Trước hết, nếu chấp nhận mạo hiểm, thì không thể có chuyện ván đã đóng thuyền được ạ. Hiển nhiên là, đến nay hoàn toàn chưa có thảo luận dân chủ, thẳng thắn và trung thực trong Đảng về hiện tình đất nước và cục diện thế giới hôm nay. Không làm việc này làm sao tiến hành Đại hội một cách nghiêm túc được ạ? Nên xin toàn Đảng phải có tiếng nói của mình: Hoàn toàn chưa có và không thể cho phép có chuyện ván đã đóng thuyền, phải trở về với sự thật trước đã, trước khi Đại hội làm tiếp các việc khác.

Thưa lão đồng chí và cử tọa, hiện nay trong hàng ngũ những đảng viên tâm huyết với đất nước, đặc biệt trong giới lão thành, trong giới nhân sỹ trí thức, trong những người quan tâm khác… đều có chung lo lắng: Chưa thấy gương mặt nào có thể gửi gắm vận mệnh của đất nước, của Đảng, mà Đại hội đến sát nút rồi!.. …

Đúng là bế tắc thật, tìm người có sẵn như vậy là hoàn toàn không thể ạ.

Nhưng chẳng lẽ đánh bó tay chịu chết hay sao ạ?

Cho nên chỉ còn con đường phải xem lại cách tìm và cách chọn người vậy, chứ không thể tìm người có sẵn…

Chúng tôi đã tranh luận với nhau rất nhiều về con đường tìm và chọn này rồi ạ. Chúng tôi đi tới kết luận: Cứ thảo luận dân chủ và trung thực về tình hình và nhiệm vụ, về lối ra, giải pháp, chắc chắn sẽ bật ra được việc tìm thế nào và chọn thế nào, rồi Đại hội sẽ làm lộ diện được các ứng viên cho việc bầu ai.

Xin lưu ý cho, trong trình bày của mình, giáo sư Túy đã nhấn mạnh một điểm rất quan trọng: Thảo luận dân chủ và trung thực về đất nước và về Đảng cả giai đoạn 40 năm qua là để tìm lối ra về đường lối, chính sách, chiến lược và các bước đi cho hôm nay, tuyệt đối không được lạm dụng vào chuyện xử lý cá nhân. Tiến hành Đại hội như thế, sẽ bật ra được cách tìm và chọn nhân sự. Không thể tìm và chọn theo cách có sẵn, càng không thể tìm và chọn theo mâm bát được Bộ Chính trị hay nhân danh Bộ Chính trị khóa này bầy ra được ạ.

Đương nhiên theo quy định, Ban Chấp hành Trung ương và Bộ Chính trị khóa hiện tại có nhiệm vụ phải chuẩn bị tốt nhất cho Đại hội tới mọi việc. Song mọi việc chuẩn bị này dù hoàn hảo đến mức nào đi nữa cũng không thể thay thế trách nhiệm và chức năng của Đại hội.

Hơn thế nữa, Đại hội trực tiếp tìm và chọn bằng dũng cảm đối mặt với sự thật, bám sát cuộc sống. Tìm và chọn như thế chẳng lẽ không đáng tin cậy hơn, không tốt hơn chọn mâm bát đã bày sẵn hay sao?

Đừng, xin dứt khoát không được phó mặc quyền và trách nhiệm cao nhất của Đại hội cho mâm bát đã bày sẵn như thế! Đại hội chọn mâm bát đã bày sẵn, sẽ là: chính Đại hội vi phạm Điều lệ Đảng và sẽ phạm trọng tội với đất nước, với Đảng!

Cử tọa vỗ tay rầm rầm hưởng ứng. Yến phải chờ một lát:

–                    Thưa lão đồng chí và cử tọa, tôi xin phép nói lên suy nghĩ của mình về vấn đề đạo đức liên quan đến việc tìm và chọn của Đại hội tới như vừa trình bày.

Nếu đưa ra những đòi hỏi về tiêu chuẩn phẩm hạnh, dù là lý tưởng hay cao siêu đến thế nào đi nữa, song trong thâm tâm chỉ nhằm kiềm chế, loại nhau, trói buộc nhau, đặt xuống dưới việc lớn của Đảng và của đất nước, làm như thế là không có đạo đức.

Nếu lấy lý trí vượt qua mọi riêng tư, dựa trên dũng cảm đối mặt với tình hình và nhiệm vụ đang đặt ra cho đất nước, quyết tìm ra giải pháp khả thi và tối ưu cho Đảng, cho đất nước, xin nhấn mạnh là giải pháp khả thi và tối ưu trong thực tế của Đảng và của đất nước, chứ không phải là những điều trừu tượng hay hão huyền nào, làm như thế là có đạo đức. Làm như thế sẽ tìm được và chọn được.

Trong Đảng chẳng có sẵn siêu nhân nào cho Đại hội lựa chọn đâu ạ. Chắc Đảng cũng chẳng muốn đem một siêu nhân nào ngoài đời vào, nếu có. Cho nên, nhìn rõ được sự thật và những vấn đề phải giải quyết, trong quá trình thảo luận quyết sách, sẽ thấy được ai trong những nhân vật hiện hữu nắm bắt được nhiệm vụ đại hội đề ra và có những tố chất thực hiện. Quá trình này sẽ làm bật ra những gương mặt cho tìm và chọn, đồng thời cũng dẫn tới cách tìm và chọn tối ưu trong hoàn cảnh cho phép.

Tôi cũng xin lưu ý, sông có khúc, người có lúc. Khi Thúy Kiều và Từ Hải đến được với nhau, thân phận phù du của Thúy Kiều trở thành quan tòa, còn Từ Hải trở thành người thực thi công lý! Cái thực tế Thúy Kiều và Từ Hải đến được với nhau tạo ra sự thay đổi như thế. Con người là như thế! Và như thế mới là biện chứng!

Tại Đại hội tới này, cái đến được với nhau như thế, chính là Đảng phải tự lột xác để đến với sự thật, trở về với dân tộc!

Tiếng vỗ tay rầm rầm.

Thưa lão đồng chí và cử tọa,… – Yến nói tiếp: Lịch sử ra đời của Đảng ta vốn dĩ là vì dân tộc. Quá trình chiến đấu ra sống vào chết của nó là vì dân tộc và được nhân dân nuôi nấng, bảo vệ. Một đảng như thế ngày nay chẳng lẽ không có khả năng trở về với dân tộc?

Lão đồng chí lo lắng, giả thử người được Đại hội chọn không làm nổi hoặc thậm chí có thể phản lại sứ mệnh được trao thì sao? Hoặc thậm chí sự lựa chọn của Đại hội sẽ bị Trung Quốc quyết phá thì sao? Thưa vâng, đấy là những lo lắng chính đáng và không phải không có khả năng trở thành hiện thực. Lo lắng như thế, không phải là bi quan. Thật ra, nếu không lo lắng như thế sẽ là tê liệt nhạy bén chính trị, sẽ là mù quáng! Thiết nghĩ toàn Đảng và cả nước phải luôn luôn thức với lo lắng này, để quyết sớm xây dựng bằng được cho đất nước ta cái dĩ bất biến mà giáo sư Túy đã trình bày.

Cái bảo đảm bất khả kháng cho đất nước trước bất kỳ nguy cơ hay thách thức nào là: Đảng quyết trở thành đảng của dân tộc để đời đời đi với dân tộc, nhân dân ta quyết xây dựng bằng được cho tổ quốc mình một nhà nước pháp quyền dân chủ để thực hiện bằng được quyền của mình làm chủ đất nước.

Một khi Đảng hôm nay quyết trở thành đảng của dân tộc, trở về với dân tộc, một khi Đảng của dân tộc nguyện đời đời đi với dân tộc, một khi nhân dân ta quyết đứng lên thực hiện quyền của mình làm chủ đất nước trong nhà nước pháp quyền, chắc chắn sẽ đủ sức kiểm soát được mọi tình huống bất trắc.

Xin thưa lão đồng chí và cử tọa, chúng tôi chia sẻ hoàn toàn nỗi lo của lão đồng chí. Chúng tôi thừa nhận thực tế là sự tha hóa 70 năm, 40 năm của Đảng thâm căn cố đế đến tận cấp cơ sở thấp nhất trong toàn bộ hệ thống chính trị cả nước, không dễ gì khắc phục được. Nhiều thói hư tật xấu đã cáu kết lại thành những nếp văn hóa tiêu cực, rất khó tẩy rửa. Nhiều tập quán trong Đảng đã thành các luật còn mạnh hơn luật… Đây là sự thật. Thậm chí không ít ý kiến cho rằng Đảng này và hệ thống chính trị này không thể cải tạo được nữa, phải xóa bỏ nó. Suy nghĩ như vậy không phải là phi lý. Trên thực tế đã ba bốn lần nó xứng đáng được xóa bỏ rồi! Đến nay trên thế giới cũng chưa có đảng cộng sản nào ở các nước Liên Xô Đông Âu cũ tự thay đổi được chính mình, mà chỉ có hiện tượng các đảng này tan rã hay bị lật đổ. Đây cũng là sự thật. Ngay trong thế giới đương đại, không hiếm những cuộc cải cách đã thành công nhưng cuối cùng lại bị phản bội… Ukraina lúc đầu là như thế, sự phản bội đã đẩy đất nước đến bờ vực thẳm hôm nay… Rồi đến các võ bẩn của sự can thiệp từ bên ngoài…

Xin thưa các quý vị, còn một sự thật nữa, đó là chúng ta cũng có ít nhất hai cách lựa chọn thái độ ứng xử của mình đối với sự thật:

o                  Hoặc là đầu hàng nó, cam chịu chờ chết.

o                  Hoặc là quyết hiểu tường tận sự thật, để hiểu rõ những khó khăn phải vượt qua, để đi tới những quyết định chính xác, khả thi và tối ưu, để đủ lý trí tiến hành tuần tự từng bước theo hướng của phát triển, tất cả cho xây dựng cái dĩ bất biến làm nền tảng, tất cả cho quyết tâm tìm đường sống.

Thiết nghĩ nên thảo luận dân chủ, công khai trên các diễn đàn học thuật trong cả nước: Đất nước ta trong thế giới hôm nay và bên cạnh một Trung Quốc như vậy, nhân dân ta – đặc biệt là toàn để đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam – nên lựa chọn cách ứng xử nào đối với sự thật? Cuộc sống trong thế giới hôm nay cho phép cái gì và không cho phép cái gì?… Lợi thế nước đi sau cho phép nước ta những lựa chọn tối ưu nào?

Chúng tôi đã trăn trở hàng chục năm nay, để hôm nay được nói lên trước toàn thể các quý vị và trước cả nước mong muốn cháy bỏng của chúng tôi: Thế giới đã sang trang, tình hình đất nước đã sang trang, khát vọng của nhân dân đổi đời đất nước là sức mạnh, thời và thế đang đứng về phía đất nước, vì vậy Đại hội Đảng sắp tới này phải là Đại hội của sự thật, hòa hợp dân tộc và cải cách!

Chúng tôi mong ước cả nước và toàn Đảng chia sẻ quyết tâm mạo hiểm của chúng tôi!…

Đối thoại kết thúc, vị lão thành cách mạng đã chia tay mọi người từ lâu, nhưng cử tọa chẳng ai muốn ra về.

Mọi người tự phân ra thành các cuộc tọa đàm tùy nghi, từng đám từng đám… Ngay trong hội trường, trên sân cỏ, trong căng tin, chung quanh các ki-ốt bia, trong các quán cà-phê của khu vực hội trường… Cuộc sống do sự thật dấy lên có sức sôi động khác thường… Chỗ nào cũng rất nhiều lời thán phục và đồng tình với cải cách, lối ra của đất nước… Song cũng không thiếu những ý kiến đầy lo lắng, hoài nghi khả năng hiện thực của cải cách…

Yến và giáo sư Túy cũng phải nán lại với họ một hai tiếng nữa rồi mới dứt áo ra về được.

Trời đã tối.

Trong xe từ Hội trường Câu lạc bộ Thống Nhất trên đường về nhà, Yến tới tấp nhận được điện thoại của Vũ, Bảo Vân, Khái, Lan… gọi từ trong Thành phố ra: Phạm Trung Trung Nam đã bị công an đánh chết trong lúc tạm giam! Thạch vẫn chưa được thả.

Cả bầu trời sập xuống.

Yến run bắn người, vì trong đầu sục sôi: …Pol Pot đã giết chồng ta! Hải tặc giết em ta! Hôm nay công an cộng sản giết con ta! Trời ơi, sao chúng mày ác thế!…

Ngay đêm hôm đó Yến bay vào Thành phố…

Khoảng vài giờ đồng hồ sau cái tin đầu tiên trên mạng tinhthuong.com loan báo sự việc thầy giáo Phạm Trung Trung Nam bị công an đánh chết trong lúc tạm giam, học sinh tại nhiều trường đại học, trường phổ thông trong Thành phố tự động làm lễ truy điệu, post lên mạng những hình ảnh và tiếng nói quyết liệt…

Đến buổi trưa, rồi đến chiều, các lễ truy điệu tự động như thế lan dần ra các tỉnh và thành phố khác.

Sang ngày hôm sau, các cơn bão mạng dấy lên các cuộc bãi khóa trong nhiều trường khắp cả nước. Đất nước xôn xao.

Ngay trong ngày, công nhân các xí nghiệp của tập đoàn PH cũng chủ động làm lễ truy điệu Phạm Trung Trung Nam. Nhiều xí nghiệp cả ba miền Bắc, Trung Nam làm theo.

Sang ngày thứ ba, báo Tuổi trẻ hôm nay và báo Thanh niên của dân tộc, hai tờ báo lớn nhất quốc gia phá rào, ra số đặc biệt kèm theo phụ trương, dấy lên cơn đại hồng thủy. Nhiều báo chí chính thống khác tự tháo gông làm theo. Ngày càng nhiều báo chí làm theo…

Liên tiếp tuần này sang tuần khác các con lũ quét của sự thật phá tan tành nhiều thành trì của dối trá, quật lên mặt đất trỏng trơ các xác thối của tội ác và tham nhũng…

Đất nước chuyển mình trong lũ…

Hết

Hà Nội, Võng Thị, những ngày Tháng Tư năm 2015

N.T.

Cuộc sống của tiểu thuyết. Toàn bộ tên các nhân vật, địa danh, sự kiện, sự việc, thời gian, không gian và mọi thứ khác… trong tiểu thuyết đều thuộc về đời sống trong tiểu thuyết và chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi; mọi sự trùng lặp với đời sống thực ngoài đời nếu xảy ra, đều là và chỉ là ngẫu nhiên.

Nguyễn Trung

Tác giả gửi BVN

This entry was posted in Lên Tiếng. Bookmark the permalink.