Những điều lạ đời đến phát sợ ở cái ai-pi-u 132

Nhật ký mở lần thứ 135

Thưa Đại lão nhạc sĩ,

Xin Đại lão nhạc sĩ dẹp hết bầu máu nóng, để cho lòng mình thảnh thơi. Những trò này của “phe ta” vốn đã có từ lâu quá đi rồi. Nó đã làm không phải thế hệ của Đại lão và thế hệ chúng tôi mà những mấy thế hệ trên chúng ta nữa, tin đến gãy cổ, bị mắc lừa cho đến khi chính mình và gia đình mình tan nát, chẳng hạn như bà Nguyễn Thị Năm, một gương mặt thánh thiện, rốt cuộc không chỉ bà bị thí mạng mà con cháu đến nay vẫn còn chưa gượng lên được. Và có thế mới dẫn đến cái ĐẠI BI KỊCH LỊCH SỬ DÂN TỘC của ngày hôm nay, khi mà sự đổ vỡ niềm tin đã loang ra trong khắp nước, không có trò gì bịt mắt nổi nhân dân trong nước nữa – một tầng lớp gọi là có chút chữ nghĩa thì lên tiếng bằng những phản biện sắc bén trên các trang mạng xã hội từ nhiều năm nay, còn nhiều tầng lớp thầm lặng khác đáng quan tâm hơn, những giai tầng từng được tôn vinh là QUÂN CHỦ LỰC và từng phơi thây ở chiến trường, trên giá súng, với tất cả niềm vinh quang không có thực, thì sau ngày “khoai sắn lên ngôi” chiếm toàn bộ lãnh thổ vào tay, chính những con người đáng được ưu tiên ấy lại phải chết bằng đủ mọi cách: mất việc, mất bảo hiểm, mất đất, con cái ra đứng đường và đi bán thân xác trên khắp toàn cầu… Những tầng lớp được coi là cơ bản trong xã hội hiện đang phát di bao nhiêu lời kêu cứu thảm thiết, vô ngôn, và hoàn toàn vô vọng.

Bây giờ đây khi thế giới đã bước sang một kỷ nguyên mới, “phe ta” sụp đổ hơn 30 năm rồi song rải rác đó đây, do điều kiện địa-chính trị đặc thù, ngôi báu của một vài chúa tể trong phe vẫn chưa mất, và các phe nhóm chúa tể liều lĩnh ấy vẫn còn quyết “cố đấm ăn xôi” để giữ, thì để đeo được mặt nạ hòa nhập vào với nhân loại văn minh, không bị thải loại, họ lại phải diễn lại những trò diễn cũ mèm đã diễn từ thuở nảo thuở nào, nhưng có thay đào kép mới, nhất là điểm tô thêm dăm ba lời cải lương, để cho chính khách toàn cầu đến xem, cốt được thế giới chấp nhận cho đứng vào hàng ngũ những tổ chức mang tính nhân loại mà trước đây họ từng cực lực chống và bây giờ trong tim đen vẫn chống đến cùng, mà bề ngoài thì lại thơn thớt ve vãn, thì có lạ gì đâu.

Kẻ đầu têu bày trò phải nói là tên Đại Hán gian manh, vốn còn nghĩ ra nhiều thứ trò ma mãnh gấp mười lần hơn kia và nếu như chúng tôi chưa quên thì dưới thời Mao cũng đã có những cuộc lôi kéo thế giới bịp bợm vào hạng siêu mà Đại lão cố hồi ức mà xem, có phải thủa ấy, tuổi trẻ, trí nông, chúng ta đều tưởng lầm là nhân loại văn minh luôn luôn hướng về chủ nghĩa cộng sản, cho nên không ai là không sung sướng vỗ tay, như mở cờ trong bụng, có phải thế không? Còn bây giờ? Thiết nghĩ, đó chỉ là những trò ế khách lúc chợ chiều, họp ở Hà Nội thì cứ họp, còn hàng trăm nghìn công nhân biểu tình ở các địa phương miền Nam có vì những cuộc họp ấy mà giải tán đâu nào. Từ đó mà suy, hỏi làm sao mà làm được chuyện “vải thưa che mắt thánh”, dù “nghệ sĩ” của chúng ta có phùng mang trợn má “diễn trò dân chủ” thật trôi chảy. Vậy thì xin hãy cứ yên tâm mà xem trò cho nó xôm, thưa Đại lão nhạc sĩ.

Bauxite Việt Nam

Vậy là cho đến giờ này, 9h30’ ngày 4-4-2015, kiên trì và “quyết liệt” đi mò tìm đến mỏi mắt, hết hơi… khắp báo in, báo mạng của đảng-nhà-nước, mình vẫn bị… thất vọng vì không hề thấy toàn văn cái BẢN TUYÊN BỐ HÀ NỘI ở nơi mô mà nghe qua lời ông Sinh Hùng, mỏng môi hay… hót đã tổng kết trong báo cáo bế mạc là… được sự “đồng thuận của toàn thể 1.600 vị nghị sỹ đủ mọi mầu sắc của toàn cái thế giới” (!?), loạn xà ngầu nhận thức chính trị, tôn giáo,triết lý, ý thức hệ về cái Đúng-Sai-Tốt-Xấu, không chỉ ở bình diện thế giới mà còn ở ngay nội bộ của từng nước, như Việt Nam ta, chứ chẳng nói đâu xa.

Nếu quả là như thế thì… ĐÚNG LÀ SỰ KIỆN CÓ MỘT KHÔNG HAI khi 1.600 bàn tay đều giơ lên … ủng hộ cái mà Đảng Cộng sản VN này muốn có và quan tâm hàng đầu. Đó chẳng phải là chuyện nhỏ “an ninh mạng”! Cũng chẳng phải chuyện “định hình cơ chế mới về quản trị… nước và vệ sinh”! Càng không phải là chuyện quá… khó “phát triển bền vững tài chính và thương mại thế giới”! Tất cả chỉ trông mong ở cái câu nghe có vẻ sai văn phạm: “Luật pháp quốc tế trong mối quan hệ với chủ quyền quốc gia: KHÔNG CAN THIỆP VÀO CÔNG VIỆC NỘI BỘ VÀ NHÂN QUYỀN!” Nói trắng ra là: NHÂN QUYỀN CỦA CHÚNG TÔI KHÁC NHÂN QUYỀN CỦA CÁC ANH! ĐỪNG CÓ XỚ RỚ VÀO VIỆC CAI TRỊ NỘI BỘ CỦA CHÚNG TÔI!

Do cái câu này rất chi là lủng củng (có lẽ để “bẫy” mấy anh phiên dịch vào kiểu dịch ý chứ không dịch lời?) nên mình cứ chờ, chờ xem nguyên văn nó ra sao mà được cả thế giới “đồng thuận” đến thế! Nhưng chẳng hiểu làm sao mà đến nay, hoặc do Tuyên huấn duyệt quá kỹ trước khi cho phổ biến, hoặc  các anh trên quyết định “cho nó vô… quên lãng” vì có những gì đó mà anh Hùng trót… “chém gió” quá tay! Còn báo chí thế giới mà mình cũng “sớt” qua những tờ có uy tín nhất thì… đưa tin, bình luận về cái Ai-Pi U này họ cũng chẳng hề dành cho một vài dòng chữ, chưa nói đến một bản tuyên bố à la mode tuyên huấn Việt “dài dòng, lắm chữ mà chẳng nói gì”.

Cũng chẳng giấu giếm gì mọi người:

1 -Do chẳng có thể làm gì ngoài việc suốt ngày dán mắt vào màn hình máy tính… để tồn tại qua ngày,

2 -Do bản tính hay mơ mộng, mong chờ có một sự thay đổi đột xuất trong các thứ xoay chuyển tình thế đất nước nhờ một vài cái hội nghị quốc tế đã xảy ra trong lịch sử từ Potsdam, Genève, Paris… mà cái nước Việt Nam bỗng cả thế giới biết mặt, biết tên, thì… biết đâu đấy 160 nước, với 1.600 nhà “quyền lực tối cao” (lập pháp) đến Việt Nam lần này chẳng giúp cho nước mình bớt bớt cái xấc xược nhất thế giới vì “đã đánh thắng 2 đế quốc to” đi chăng?

Thế là, vừa lẩm cẩm, vừa rỗi hơi, vừa mơ mộng… mình đã dám vỗ ngực tự xưng là: MỘT TRONG NHỮNG NGƯỜI RỖI HƠI NHẤT ĐÃ THEO DÕI KHÔNG BỎ SÓT BẤT CỨ MỘT CUỘC TRUYỀN HÌNH TẠI CHỖ, ĐỌC GẦN HẾT CÁC THỨ PHÓNG SỰ, BÌNH LUẬN, BẢN TIN NÀO CÓ DÍNH DÁNG TỚI CÁI AI-PI-U NÀY.

clip_image001

Và cho đến ngày nó … giải tán! Thì mọi hy vọng về nó lấy một tiếng nói ủng hộ người dân Việt bị tước mọi quyền làm ăn, sinh sống, phát biểu, suy nghĩ, nói chung là quyền ĐƯỢC LÀM NGƯỜI đều… có kết quả là KHÔNG và KHÔNG!

Quả là “Tài Tình” khi các ông “đại-vương-tư-bản-cộng-sản” Việt đã lãnh đạo “ma lanh-khéo léo” đến mức chẳng ai dám nói một câu nào vào tai dân chúng tôi rằng: “Các nhà lãnh đạo VN hãy “cố gắng” cải thiện một tí dân chủ – nhân quyền, cho bọn trí thức một chút tự do được phản biện, được viết báo, truy cập Internet mà không lo bị “nhập kho” đi chứ! Pi-Pi-Tè đến nơi rồi! Chúng tôi sẽ lờ đi cho “cái đuôi Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa” của các ông mà công nhận cho là các ông đã có “kinh tế thị trường đầy đủ” theo các ông yêu cầu!

Nhưng tuyệt nhiên không! Hay là cũng có ai đó có phát biểu “lạc đề” nhưng do có được sự lãnh đạo sát sao và quyết liệt của triều đình nên… mọi phát biểu gì có lợi cho người dân Việt đều bị “kiểm duyệt, bỏ?!” Cứ nghe cái ông Chủ tịch Ai-Bị-U Shaber Chowdhury phát biểu mà ngán ngẩm: Nội dung cụ thể thì chẳng ai nghe thấy, nhìn thấy, nhưng báo chí của anh Huynh thì công khai lời tổng kết của ông ta như sau: “Ông Chaber Chowdhury khẳng định: Nước chủ nhà Việt Nam có vai trò quan trọng trong tất cả các nội dung của Đại hội đồng (?!) từ khâu tổ chức đến việc tích cực dóng góp ý kiến tại các diễn đàn thảo luận” (T.Trẻ 2/4/2015, trang 4).

Sợ cho cái sự “Lãnh đạo toàn diện” của mấy ông “đỉnh cao trí tuệ của thế giới loài người chưa? Không chỉ thế, ông Cha-bơ này còn khuyến nghị cả thế giới rằng thì là: “Những chia sẻ của Việt Nam là bài học, là kinh nghiệm tốt đối với quá trình hoạt động của nghị viện các quốc gia thành viên IPU”! Nghĩa là nghị viện phải có trên 90% là… cộng sản? Là lập pháp, tư pháp, hành pháp đều phải thể hiện chủ truơng đường lối của Đảng”???

Không phải chỉ đến hôm nay, đọc báo của họ mình mới phát hiện ra những sự “lạ” này, mà ngay trong 5 ngày hội nghị, hễ có ai được phát biểu gì thì mình đều phát hiện ra: Họ đều là diễn giả…. “câm” hết! Vì tất cả đều chỉ là những lời nói thao thao bất tận của những cô cậu xướng ngôn viên “hót” lại những gì đã được soạn sẵn từ Tuyên giáo: Không chung chung thì cũng là xưng tụng nước chủ nhà “tổ chức tuyệt vời”, đã “cực kỳ mến khách”, phát ra thay mấy ông Tây, bà Phi, mà cử tọa thì, ngoài mấy vị đại biểu chủ nhà đeo tai nghe lên, còn hầu hết đều… chả ai thèm đụng đến nó! Lẽ nào tiếng Campuchia, tiếng Nammibia… mà đại biểu nào cũng hiểu sao? Thành thử, ai nói cứ nói, nghe hay không là quyền của mọi người!

Và mình bỗng nhớ đến những gì mấy ông John Mc Cain (*), Sheldon Whitehouse và gần đây, ông Heiner Bielefeldt, báo cáo viên đặc biệt của Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc, sau khi thăm Việt nam về đã bị báo chí Việt Nam kiểm duyệt đục thẳng tay (**) những gì không có lợi cho sự “ổn định của đất nước” không một chút e ngại, dè chừng xì-căng-đan ngoại giao!

Và mình đi đến kết luận, không sợ sai: Đó là, nếu tất cả đều “đúng yêu cầu của đảng họ” thì cái AI-PI-U NÀY CHỈ LÀ… TRÒ HỀ VÃI ĐỊ VÀ TỐN KÉM NHẤT ĐỂ ĐỀ CAO VÀ BIỆN MINH CHO SỰ TỒN TẠI VĨNH VIỄN CỦA ĐẢNG-QUỐC HỘI HỌ MÀ THÔI

Sau đây là một số sự việc mà mình cho là… rất, rất LẠ:

1 – Cho đến ngày bế mạc chưa bao giờ họ cho chụp ảnh, giới thiệu công khai tên tuổi danh sách những ai đã đi Đại Hội IPU 132 lần này cả, mà cứ xé lẻ ra từng nhân vật nào cần tuyên truyền. Ví dụ bà Nancy Polesi (Mỹ), khi “chầu” cả 4 vua to nhất nước, lại ngồi sánh vai cùng đại vương Trọng trên những ngai vàng, đỏ choét, rộng thênh thang  mà bà chẳng bao giờ thấy được ở Nhà Trắng hay điện Capitol!

clip_image003

2 – Hầu hết  những nước đã nhiều lần lên án Việt Nam về dân chủ, nhân quyền đều cử những đoàn đại biểu mà tiếng nói chẳng có mấy trọng lượng, thậm chí, có những đại biểu còn… vào thăm cả cụ Hồ nữa! (Tây Ban Nha)

3 – Không một chủ tịch, hay phó nào của thượng nghị viện, hạ nghị viện Hoa Kỳ, Anh, Pháp,… muốn tham dự cái thứ hội nghị mà… “ai nói người nấy nghe, chuyện nước nào nước ấy lo”. Không có mặt một Patrick Leahy, một John Bohner (Mỹ), một Jean Claude Lenoir hoặc Alain Milon (Pháp)…? Nước Anh thì có một ngài Alistair Burt chẳng hiểu thuộc đảng phái nào mà nói cứ như người của anh Tô Huy Rứa mới được “cơ cấu” đi dự đại hội vậy!

Ngoài mấy nước ngoại-xã rao như Sing, Căm, Lào, hay những nước truyền thống bạn bè, thậm chí hợp tác toàn diện, chiến lược cũng chỉ cử đi những gương mặt lạ hoắc: Nga không phải là Sergey Naryshkin mà là… ngài Constantin Kusatnov, “Tàu 4 tốt” thì không phải là Du Chính Thanh hoặc Trương Đức Giang mà là chú Trần Trúc nào đó!

4 – Mang tiếng là hội nghị nghị viên toàn thế giới họp để “xây dựng và thuc đẩy những mục tiêu phát triển bền vững (SGDs) mà Liên hiệp quốc đang xây dựng đến năm 2030” vậy mà ông Tổng thư ký Ban Kyi Moon chả them đích thân hay cử đại diện đến dự thì… hơi buồn cho Ai-Pi nhưng chưa thật… U!

Tổng kết dần những hiện tượng cực kỳ lạ và hiếm có của cái Ai-Pi-U này, mình có thể mạnh dạn đưa ra một vài kết luận chính xác nhưng chẳng thú vị gì như sau:

1 – Đây là một thứ hội nghị hoàn toàn bị “lái” theo ý đồ của những nhà tổ chức cộng sản Việt để có lợi cho họ và CHỈ CHO HỌ MÀ THÔI! Nó vô bổ, vô tác dụng, tốn kém, mất thời giờ vô ích mà những “người lớn” đã nắm bắt nó ngay từ đầu là chẳng có dại gì mà “dây vào” nên họ cử những ải những ai đó mà tiếng nói chẳng có thể tạo cho mấy ông vua Việt lại có dịp huênh hoang: “Mình có thế nào những nhân vật danh tiếng như thế mới đến giơ tay tán thành mình chứ!”

2 – Tất cả, từ nội dung đến hình thức đều bị vo tròn, bóp méo, cắt cúp, bớt thêm không ngần ngại bởi Tuyên Huấn Xã Nghĩa, ngoại trừ một tấm hình ngược chiều của bà Zoe Lofgren khi trao cho ông Chủ tịch Sinh Hùng bảng danh sách những tù nhân lương tâm yêu cầu phải trả tự do ngoài hành lang hội nghị mà chẳng biết sao lại lọt nổi lên mạng.

clip_image005

Cuối cùng, mình lại thấy giận mình là cái thằng già đã đặt một chân vào cõi chết như mình mà sao vẫn cứ… “ngu lâu” đến thế, vẫn cứ hy vọng ai đó sẽ đến nói giúp dân mình về Dân chủ, Nhân Quyền… Biết đâu sẽ chẳng giúp cho dân mình đứng lên một phen “làm một cái gì đó” để thoát khỏi cái kiếp sống bầy đàn khốn khổ này”! Nhưng một lần nữa, mình lại thất vọng!

___

(*) Và những gì ông John McCain đã bị nhà cầm quyền cộng sản VN cắt cúp không e ngại, đã được tái hiện tại IPU 123: Nhat Si Bao Thu (Tô Hải’s Blog): Nhật ký mở lần thứ 108: TẠI SAO NGƯỜI TA TỰ CHO PHÉP ĐƯỢC BỊT MIỆNG BẤT CỨ AI?

(*) Đây là trích đoạn những gì ông Heiner Beilefeldt đã bị kiểm duyệt không e ngại:

“I personally had seen clear evidence of human rights violations, including police raids, destruction of houses of worship, destruction of religious services, imprisonment and physical attack, even incidences of torture, killing and other forms of persecution. Unfortunately some of the people who agreed to talk to me were physically barred from meeting me, being placed in situations of de facto house arrest. Other people whom I did meet were exposed to reprisals, in some cases it’s even physical attacks – brutal physical attacks – during my visit or immediately afterwards. Moreover, the privacy of some conversations was violated. The situation escalates to such a degree that some planned meetings and discussions could not take place [he emphasized]. This was in blatant violation of the terms of reference for country visit by Special Rapporteurs”.

T.H.

Nguồn: https://anhbasam.wordpress.com/2015/04/04/3695-nhung-dieu-la-doi-den-phat-so-o-cai-ai-pi-u-132/

This entry was posted in Lên Tiếng. Bookmark the permalink.