(Nhà báo, nguyên PV thường trú Đài TNVN tại Đồng bằng sông Cửu Long)
Nông nghiệp là thế mạnh của Việt Nam. Vậy mà đến nay, một tác giả có uy tín, am hiểu sâu sắc về nông nghiệp đồng bằng sông Cửu Long, ông Nguyễn Minh Nhị nguyên chủ tịch Tỉnh An Giang lại đặt vấn đề: Nông nghiệp đã hết thời ?!. Bài viết của ông trên Tuổi Trẻ (24/12/2013) đã được ngay hàng trăm ý kiến phản hồi gửi đến quý báo “chia sẻ xót xa” cho nông nhân.
Ông Nhị đã nói trúng vấn đề: “chủ quyền đất mà không yên thì dù đất ở hay đất sản xuất cũng đều không yên lòng người”, “khi yên tâm đất là tải sản thiêng liêng của mình, sẽ được kế thừa đời đời con cháu thì mới có việc bỏ vốn ra mua đất và liên tục đầu tư cải tao đất, mở rộng sản xuất chuyển dịch cây trồng vật nuôi… thì nông nghiệp mới có tính cạnh tranh cao”.
Ông Nhị cũng đưa ra luận điểm thứ 2 “tái cấu trúc hệ thống chính sách tam nông vàtái cơ cấu ngành nông nghiệp”.
Nghị quyết của Đảng cầm quyền về nông nghiệp Việt Nam, nói một đằng, làm một nẻo nên mới dẫn đến thảm cảnh một nước nông nghiệp mà “nông nghiệp đã hết thời?!”.
Nông nghiệp là thế mạnh, nhưng các quan địa phương lại coi đất nông nghiệp là thế mạnh của chính quyền nên thi nhau “quy hoạch”, thi nhau làm “dự án”để cướp đất nông nghiệp của nông dân, chia chác lợi nhuận với các chủ đầu tư. Vì thế nếu ai có dịp thăm đông bằng sông Cửu Long hiện nay, sẽ thấy các dự án đã được thực thi, nông dân bị đuổi… đi đâu không ai biết! Còn đất đai thì cỏ mọc lút đầu. Các chủ đầu tư đút lót ngân hàng để vay tiền làm dự án nay không trả được thì Chính phủ bỏ tiền ra mua nợ xấu để “giữ đại cục”, giữ “ổn định chính trị”… Thế là hòa cả làng! Tình trạng đất đai như thế thì sản xuất nông nghiệp ổn định sao được. Các quốc doanh buôn bán gạo thì được vay tiền lãi xuất thấp của ngân hàng để rình rập ép giá lúa của nông dân. Người làm lúa ngày một nghèo, kẻ đi buôn bán gạo quốc doanh ngày một giàu sang vậy làm sao nghề trồng lúa chẳng hết thời!
Người ta đã đem con mắt thiển cận và vụ lợi để nhìn nhận vấn đề nông nghiệp ở VN.Người ta đang gào lên đến năm 2020 VN sẽ căn bản là một nước công nghiệp theo hướng hiện đại. Đó là câu chuyện hoang đường nhất thế kỷ 21. Công nghiệp là gì, nếu không phải là năng lượng, là luyện kim, là chế tạo máy và ngày nay là tự động hóa, là công nghệ cao, là công nghệ tin học, công nghệ NaNo. Công nghiệp không phải là mấy cái xưởng đóng vỏ tàu đang lỗ vốn, đang vỡ nợ, là mấy cái xưởng may quần áo lót, và khâu vá dày dép như ở VN hiện nay. Bi thảm thay là mấy cái công xưởng ấy lại được xây dựng trên những cánh đồng bờ xôi ruộng mật mà bốn nghìn năm ông bà ta mới khai phá được.
Nên nhớ, nước Pháp là một nước công nghiệp hàng đầu, nông nghiệp chỉ đóng góp 2,7% GDP (công nghiệp 24% , dịch vụ ,73,3% – Số liệu năm 2006) nhưng từ hàng trăm năm nay diện tích đất nông nghiệp 30,139 triệu héc ta vẫn không hề xuy xuyển. Trong 30 triệu héc ta đó, một nửa cho chăn nuôi, một nửa cho trồng trọt, trong phần trồng trọt thì một nửa trồng nho làm rượu. Vì thế Pháp là nước sản xuất nông nghiệp đứng đầu Châu Âu, thứ hai thế giới sau Mỹ. Có lần Tổng Thống De Gaulle, đã kêu lên: Làm sao tôi có thể cai trị một đất nước mà có đến 400 loại phomai . Chính vì có một nền ẩm thực phong phú, một thiên nhiên “không trống trải” như cách nói của người Pháp mà hàng năm nền “công nghiệp không khói” của Pháp thu hút 75 triệu du khách nước ngoài, hơn cả dân số nước Pháp , đứng đầu thế giới. Nông nghiệp Pháp đã góp phần to lớn cho kinh tế dịch vụ, đừng bao giờ quên điều đó. Nhà báo Pháp, ông Olivier khi đến thăm VN đã phải thốt lên: Có còn là VN nữa không nếu mất đi những dòng sông in bóng những cánh đồng?
L.P.K.
Tác giả trực tiếp gửi cho BVN