Thư một cử tri gửi đại biểu Quốc hội

Kính gửi Bauxite Việt Nam

Lá thư này tôi đã gửi tới 9 vị đại biểu Quốc hội, trong đó có một số vị tôi đưa tận tay, một số vị tôi gửi theo đường bưu điện. Để rộng đường dư luận, tôi muốn nhờ các bác đăng lên trang nhà cho rõ ý.

Nguyễn Nguyên Bình

Toàn văn lá thư như sau:

Hà Nội, ngày 21 tháng 11 năm 2010

Kính gửi: Đại biểu Quốc hội

Chúng tôi là những cử tri luôn cảm thấy mình thấp cổ bé họng khi bàn đến các việc quốc gia đại sự. Như tôi năm nay đã trrên 60 tuổi, đã được thực hiện quyền và nghĩa vụ công dân trên 40 năm, cụ thể là đã cầm lá phiếu bầu cử Quốc hội từ khoá 4, tính đến nay đã qua 9 lần được tự tay lựa chọn đại biểu “của mình” rồi. Tuy vậy, dù sống ngay ở trung tâm thủ đô nhưng chưa bao giờ tôi được vinh dự có mặt trong bất kỳ một cuộc “tiếp xúc cử tri” nào, kể cả khi đại biểu tiếp xúc tận cấp phường – cấp thấp nhất về hành chính.

Đại biểu tiếp xúc cử tri khi nào, ở đâu chúng tôi không hề được thông báo, mà có biết thời gian và địa điểm thì cũng chẳng ai để mình được “tự tiện” vào tiếp xúc đại biểu do mình bầu ra. Từ trước đến nay chỉ có các cử tri được chọn lựa mới được tiếp xúc mà thôi, cả 9 khoá mà tôi đi bầu đều như vậy…

Giờ đây, trước bao nhiêu vấn đề gai góc, cấp bách, liên quan đến an nguy, thậm chí là sự tồn vong của dân tộc, của đất nước, tôi (và rất nhiều cử tri xung quanh tôi) đều rất bức xúc, rất muốn phát biểu. Nhưng làm sao để chúng tôi đưa được tiếng nói của mình ra trước quốc dân đồng bào? Nếu viết thư gửi Quốc hội thì thư chỉ đến được Văn phòng Quốc hội là cùng, và nội dung thư có thể không bao giờ được công bố. (Ngay cả thư của người cử tri vĩ đại của các vị là Bác Võ Nguyên Giáp gửi Quốc hội mà còn không được công bố nữa là!).

Vì vậy tôi nghĩ chỉ còn một cách là gửi đến tận tay một số đại biểu mà chúng tôi hi vọng là các vị sẽ cảm nhận được tư tưởng của chúng tôi, và thay mặt chúng tôi phát biểu công khai trước Quốc hội (nếu đại biểu may mắn được dành thời gian phát biểu).

Ý chúng tôi muốn đề cập một khía cạnh tác hại của việc để những cái hồ bùn đỏ trên Tây Nguyên, ở độ cao từ 700m trở lên; một ý chưa thấy các nhà khoa học và đại biểu đưa ra. Đó là hồ bùn đỏ rất có thể trở thành mục tiêu của các hành động quân sự thù địch. Có thể họ sẽ tập kích bằng đường không thì sao? Từ trên máy bay, chưa cần dùng đến các loại khí tài quan sát tối tân hiện đại, ngay mắt thường cũng có thể nhìn rõ một mục tiêu màu đỏ gắt giữa cao nguyên xanh (diện tích đất đỏ bazan bị bóc đi làm nhà máy, công trường khai thác và hồ bùn đỏ cộng lại là hang ngàn hecta – riêng hồ bùn đỏ hàng trăm hecta). Ông bộ trưởng Khôi Nguyên từng cam đoan hồ bùn đỏ có thể chịu được động đất cấp 9, câu nói đó đã bị nhiều nhà khoa học phân tích chỉ ra là khó tin. Tôi cứ cho rằng ông Khôi Nguyên đúng đi, nhưng ai bảo đảm hồ bùn đỏ (tồn tại vĩnh viễn trên nóc nhà Đông Dương) sẽ không bị đánh phá bởi các máy bay cường kích của kẻ lạ từ cự ly rất gần? Bom đạn tuy không tạo ra lực công phá cường độ và quy mô lớn như động đất, nhưng về xác suất xảy ra chắc chắn là lớn hơn nhiều. Chắc các vị đại biểu không thể quên rằng trong thời đại ngày nay, đã từng có những cuộc chiến tranh xuất phát từ quyền lợi ích kỷ phe nhóm của những nước lớn, họ đã liều lĩnh áp đặt cho nước nhỏ những cuộc chiến ác hại phá hoại các nền văn hoá cổ kính quý giá của cả nhân loại, phá cả những di tích thiên nhất của “nước nhỏ”. Lý do gây chiến thì rất vu vơ nhưng hành động thì rất đột ngột và quyết liệt (việc đó đã xảy ra trên đất nước chúng ta chưa xa, và trên thế giới cũng không chỉ có một). Tôi muốn hỏi ông bộ trưởng Khôi Nguyên, vậy ta sẽ phải bố trí các trận địa phòng không thế nào để bảo vệ không để hồ bùn đỏ bị đánh vỡ đập, bị đánh thủng đáy? Phải nói thêm là hồ bùn đỏ dễ bị tổn thương hơn rất nhiều so với hồ thủy lợi, thuỷ điện khi gặp phải những loại “địch họa” như trên nói. Hồ nước chỉ nguy hiểm khi bị địch đánh trúng đập, còn hồ bùn đỏ thì bất kỳ bị đánh vào đâu cũng nguy hiểm chết người ngay lập tức hoặc di hại lâu dài.

Đại biểu hãy hỏi giúp chúng tôi tại sao các vị có quyền thế của đất nước  cứ nhăm nhăm cố để hồ bùn đỏ trên nóc nhà đất nước? Vì quyền lợi của ai mà bất chấp tất cả mọi nguy cơ như vậy? Các vị đó có dám cam đoan là đất nước mình từ nay trở đi vĩnh viễn không phải hứng chịu bất cứ loại chiến tranh phá hoại nào không?

Rất mong đại biểu lưu ý và cố gắng tìm cách đưa ý kiến của chúng tôi ra trước Quốc hội.

Xin cảm ơn đại biểu.

Cử tri Nguyễn Nguyên Bình

Số 9 – Ngõ 8 – Hoa Lư – Hà Nội

Điện thoại: 04. 39781121

This entry was posted in Bô-xít, Thư bạn đọc. Bookmark the permalink.