Đầu Gối cứu nguy

Nghe tin ông chủ vốn là một quan chức, sắp xộ khám vì tham ô. Tất cả các bộ phận trong cơ thể thảy đều lo số vó, bởi chúng thừa biết ổng mà ăn cơm tù thì chúng cũng héo mòn vì suy dinh dưỡng. Do vậy chúng liền triệu tập một cuộc họp bất thường, để tìm xem đứa nào có khả năng đi gặp lãnh đạo, hòng cứu vãn tình thế. Não là bộ phận được hội nghị chỉ định đầu tiên. Nhưng nó giãy nảy như đỉa phải vôi, thú nhận:

–          Tao thực ra chỉ là… “mớ bã đậu” mà thôi, có tí tẹo chất xám nào đâu mà biết cách cứu nguy. Xin đề cử Mồm thay tao.

Mồm nghe thế, phản ứng tức thì:

–          Tao ư? Xưa nay quen đớp với nói bậy, chứ cái vụ này thì… ngọng luôn. Tao nghĩ Tay làm là hợp lý nhất!

–          Hơi bị lầm rồi! Tao chỉ giỏi sờ soạng vuốt ve em út và ký khống chứ biết quái gì chuyện chạy chọt mà nhận, “bó tay chấm cơm” thôi. Theo tao thì Chân là hợp hơn cả.  – Tay vội vàng giới thiệu ứng viên thay mình.

Chân nghe nói đến hoảng hốt:

–          Ấy chết! Hư đại sự mất nếu giao cho tao. Tao có tài giẫm đạp, đi cửa sau chứ làm quái gì được. Sao không thử chọn Đầu Gối, biết đâu?

Đầu Gối nghe nhắc tên, bèn lên tiếng: “Cái lũ bất tài vô dụng, khi hữu sự mới lòi mặt hèn nhát, chuyện này có gì mà rối lên như canh hẹ thế? Để đó tao lo”.

Nó ra đi một vòng. Lạ thay! Như có phép màu, ông chủ sau đó được hưởng án treo. Bọn chúng lại triệu tập cuộc họp để tung hô Đầu Gối và tìm hiểu sao tài thế. Đầu Gối kể rằng:

–          Có mẹ gì đâu! Tao đến nhà sếp lớn, cứ hai đầu gối mà “bước” vào, rồi vẫn hai đầu gối mà quỳ van xin. Hạ mình cỡ đó mà không giảm án mới là lạ. Sau vụ này tao rút kinh nghiệm, muốn cho ông chủ giữ vững cái ghế và mau tiến thân thì cứ phải nhờ đến tao. Đi bằng đầu gối xem ra vừa nhanh lại vừa vững chắc chúng mày ạ!

Nghe vậy, cả bọn sáng mắt ra. Giờ chúng mới biết rõ đầu gối trong con người ông chủ danh giá là dường nào.

S. K.

This entry was posted in Thư Giãn Cuối Tuần. Bookmark the permalink.