Phan Thúy Hà
3-6-2024
Lần đầu anh hỏi mua sách mình thấy ngợp. Chắc là mua hộ ai đó, chứ người cao lớn như thế ai thèm đọc sách đứa trẻ con. Mình ngần ngừ mãi mới gói sách mang ra bưu điện. Mươi ngày sau thấy anh giới thiệu cuốn sách trên Facebook. Mình sững đi cả tiếng đồng hồ.
Từ đó cứ ra sách là anh mua. Không phải mua một cuốn mà cả chục cuốn. Mọi người biết đến những cuốn sách của mình bắt đầu từ anh.
Dịp có sách mới là đi đâu gặp ai anh cũng kích cho người ta ngại quá phải mua. Mình biết vì họ inbox rằng Huy Đức bảo tôi phải đọc cuốn này. Mình biết vì có lần ship đến họ khó chịu, đi về được nửa đường nghĩ mà bực, mình quay xe đòi lại sách. Hôm sau anh hỏi em ship chưa. Mình bảo, em ship rồi và đòi lại luôn. Anh hỏi vì sao, rồi thắm thiết xin lỗi. Mình bảo từ nay anh đừng nhắc người ta mua sách em nữa, có phải ai cũng thích đọc đâu, trước mặt anh họ làm ra vẻ.
Cuốn sách thứ hai, đang đọc thì anh nhắn tin, em cho anh thông tin về ông Châm, anh muốn kêu gọi xây cho ông ngôi nhà. Anh ơi chú Châm mất rồi (Chú Châm là thương phế binh VNCH, một nhân vật trong sách Tôi là con gái của cha tôi ).
Lúc nãy mình định vào Facebook anh để copy những bài anh viết về các cuốn sách giữ làm kỷ niệm, thì không tìm thấy Facebook anh nữa. Sáu cuốn sách anh đều mua đọc và giới thiệu. Anh nói, anh đọc chậm, đọc kỹ.
Mình ít đọc các bài chính luận trên Facebook anh, thấy nhức đầu. Với mình anh là một con người của văn học.
Mình có nghe người ta nói xấu về anh, tất cả những cái đó trôi tuột ngoài mình. Đoạn đời viết sách được quen biết anh làm mình thấy yên lòng.
Vài lần ngồi nói chuyện với anh về cuốn sách này sách kia, mình thấy anh và mình cùng cảm nhận. Có một chú bảo rằng, tại vì đồng hương. Không phải như vậy, mình không có cảm giác anh là người Hà Tĩnh, mà là một con người của thời đại. Một người anh văn chương mà mình rất thích.
P.T.H.
Nguồn: FB Phan Thúy Hà
BVN bắt chước Tiếng dân, thêm đầu đề cho bài viết bằng một câu ở cuối bài.