Đặng Bích Phượng
Nghĩ thương, nhà cụ Kình giờ chỉ còn vợ cụ là bà Thành. Nhà Lê Đình Công giờ chỉ còn mỗi mình vợ là Hương, chồng và hai con trai đang ở tù, con dâu phải đem con về nhà ngoại, lên HN để làm ăn… Sự kiện Đồng Tâm quên đi thì thôi chứ mỗi lần nhớ đến thương xót lắm. Tội ác của đám chính quyền ngàn đời không rửa sạch. Mấy chị em đi thăm bà con tình nghĩa lắm. Gửi trái TIM đến tất cả! |
Mặc kệ “phiên tòa giải cứu”, ba bà già chúng em lại vào Đồng Tâm để chuyển quà cho bà con. Giờ yếu rồi, không đi xe máy nữa, bắt ba chặng xe bus mới vào đến Ba Thá. Đến đó thì bọn con gái từ trong làng đi xe máy ra, đón chúng em vào nhà cụ Kình.
Lâu lắm chúng em không có dip vào Đồng Tâm, nhưng lúc nào cũng canh cánh bên lòng, sự xót thương những người nông dân thấp cổ bé họng nơi đây. ý ức kinh hoàng 3 năm trước ở thôn Hoành, tưởng chừng như đã lui vào dĩ vãng. Giờ còn mấy ai nhớ tới họ?
Nhà em nói vậy không có ý trách móc gì, chỉ là gặp lại vợ những người tù, người quắt queo, mặt sạm đen vì bươn chải mưu sinh, thương đến não lòng. Còn hai án tử, một án chung thân (đều là con cháu cụ Kình), một án 16 năm, một án 13 năm, một án 12 năm và năm án 5 năm, một án 6 năm…
Vợ lên xã xin giấy. Tổ sư cái chế độ dã man.
Có người mách vợ cụ Kình, bảo gia đình làm đơn xin ân xá cho anh em, bố con nhà Lê Đình Chức. Bà Thành (vợ cụ Kình) băn khoăn hỏi chúng em, làm đơn xin ân xá, có phải là nhận mình có tội không? Bọn chúng em bảo để về lên mạng hỏi, ai biết xin giải thích giùm với ạ.
Lúc về, nhà em bảo hai bà chị, thôi mình gọi taxi về bến xe Yên Nghĩa, rồi từ đó bắt nốt hai tuyến xe bus về nhà đi, chứ em thấy mệt lắm. Bà chị Nguyên Bình cứ kêu tiếc 300k, dùng dằng mãi không quyết. Khổ, bả giúp người khác cả chục triệu không tiếc, mà chi cho mình có 100-300k cũng cứ tiếc. Mặc kệ, nhà em và chị Sông Quê cứ quyết, nhờ bà con gọi taxi về bến xe Yên Nghĩa. Rốt cục xe đưa chúng em về tận nhà, vì xe tiện đường ra sân bay đón khách, nhưng chỉ lấy đúng 300k tiền đến bến xe Yên Nghĩa thôi.
Hu hu, bọn chúng em không đi xe máy, vì lần nào bà con cũng bắt đem quà về, treo đằng trước, treo đằng sau như một con la. Giờ đi xe bus, bà con vẫn không tha, nhét vào tay hết bánh tẻ, lạc, vừng và cả… gà nữa. Bao nhiêu lần dọa không vào nữa, mà bà con… không sợ. Mấy đứa con gái còn trêu, may hôm nay bà Thành không bắt đem rau muống về đấy (giờ bà toàn trồng và bán rau muống). Giời ạ, lúc lên xe, hai bên cứ bịn rịn vẫy chào nhau mãi, hẹn hôm nào trời đẹp, đi chơi, thăm bà con cả ngày luôn.
Hôm nay chị Nguyên Bình mới có dịp trao quà của Hội Gioan bên Hoa Kỳ cho vợ cụ Kình.
Đ. B.P.
Nguồn: FB Đặng Bích Phượng