Thái Hạo
Đề nghị lãnh đạo TP.HCM tuyên bố tình trạng thảm họa và chính phủ kêu gọi Quốc tế trợ giúp!
Căn cứ vào tình hình số liệu hiện nay, trung bình mỗi ngày 5 ngàn ca nhiễm, trong đó phần lớn không có chỗ chữa trị tại bệnh viện mà phải ở nhà, trong đó nhiều người tử vong ngay tại nhà.
Căn cứ tình hình ở các bệnh viện cũng quá tải, số người chết mỗi ngày theo số liệu công bố là gần 300 người.
Căn cứ tình hình các khu dân cư trong thành phố người dân đã rất thiếu đói, hàng vạn người đòi bỏ về quê do không chịu đựng nổi. Những người cố gắng bám trụ thành phố thì cũng đã kiệt quệ về kinh tế.
Hiện nay theo thực trạng Chính phủ không đủ sức trợ cấp cho người dân TP.HCM cả về lương thực thực phẩm lẫn hỗ trợ y tế.
Trước tình hình nguy cấp đó, đề nghị lãnh đạo TP.HCM tuyên bố tình trạng thảm họa và kêu gọi cộng đồng quốc tế trợ giúp cho TP.HCM.
Chính quyền cần nghĩ đến dân, không nên vì sĩ diện mà để người dân rơi vào tình trạng đói và bị bệnh tật bủa vây!
Việc tuyên bố tình trạng thảm họa và kêu gọi cộng đồng quốc tế trợ giúp là một việc bình thường không chỉ trong các nước kém phát triển mà ngay cả những nước phát triển họ cũng sử dụng phương pháp này.
Xin đừng chậm trễ hơn nữa, hãy hành động ngay lúc này để cứu dân!
Sài Gòn – Tình trạng Khẩn cấp đã đến lúc chưa?
Lãnh đạo QG không thể không biết thực trạng đại dịch ở Sài Gòn thành phố lớn nhất và quan trọng bậc nhất của Đất nước thế nào.
Người viết bài này tin con số thật về dịch, người nhiễm, người chết, người có nguy cơ đói ở TP chắc chắn được báo cáo và tổng kết hàng ngày cho các lãnh đạo cao nhất của QG.
Giản đơn, vì không ai dám đùa với tình thế nếu là nguy cấp này, bởi nếu không biết Sự thật thì không thể có cách cứu nguy.
Vậy câu hỏi đặt ra là SG đã đến mức phải tuyên bố Tình trạng Khẩn cấp như tình trạng Thiết quân luật chưa?
Nếu đã đến lúc thì lúc nào ban bố?
Thực tế các cách đối phó theo Chỉ thị 16 và 16 + suốt một tháng qua đã không giải quyết được làn sóng lây nhiễm và số người chết cũng như tình trạng bất an của Dân.
Cần phải có một Chỉ thị vượt khung, đó là Tình trạng Khẩn cấp.
Người Dân Sài Gòn chắc sẽ đồng lòng với liều thuốc cao này và chủ động ủng hộ theo tinh thần cùng dập dịch.
Tình trạng Khẩn cấp sẽ đồng bộ với việc chăm sóc đời sống Dân, đặc biệt là Dân nghèo, vì nguồn lực dành cho Tình trạng Khẩn cấp là nguồn lực QG.
Tình trạng Khẩn cấp cũng buộc cơ cấu tổ chức nhân sự mới đi kèm. Những nhân sự yếu kém phải thay. An ninh trật tự và điều phối an sinh, cấp cứu, chắc chắn được tổ chức nghiêm và thống nhất.
Ở bất cứ QG nào khi ban bố Tình trạng khẩn cấp đều có sự tham gia của Quân đội và Công an chính quy.
Vâng!
Chúng ta hy vọng ở liều thuốc mạnh hơn, nếu có thể, và ủng hộ liều thuốc mạnh hơn và đúng lúc ấy để chúng ta sớm trở lại Cuộc sống bình yên.
Hình ảnh một người đàn ông lớn tuổi dập đầu sát đất lạy tạ ơn mạnh thường quân khi nhận được một thùng mì và vài kg gạo phải khiến chúng ta đau đớn. Nó làm nhớ cách đây mấy hôm, một người đàn ông khác cũng bê bịch gạo như thế mà nhảy chân sáo một cách kỳ dị như người… mắc bệnh. Miếng ăn lúc này trở thành lẽ sinh tử. Cả cuộc đời mình tôi chưa từng chứng kiến một sự xúc động mãnh liệt hay nỗi sung sướng nào tột độ, tột cùng đến thế nơi con người, ngay cả khi người thân của ai đó qua được cơn nguy kịch trong gang tấc.
Lúc này, đối với nhiều người hình như miếng ăn đã quý hơn cả sinh mạng. Và qua đó mà chúng ta biết tình cảnh điêu tàn của một bộ phận không nhỏ dân chúng. Mấy hôm trước một cô giáo ở Bình Thuận chia sẻ hình ảnh chiếc tủ lạnh bị trộm sạch đồ ăn, điều lạ là kẻ trộm vẫn trừ lại một chút để chủ nhà nấu bữa trưa! Những kẻ trộm bất đắc dĩ, vừa khốn nạn vừa khốn khổ.
Tôi đã đọc trong một cuốn sách nào đó không nhớ tên, những người ông người cha trong những gia đình Việt thời nạn đói 45, khi cả nhà suy sụp, con cái phải đi xin để mong sống sót, nhưng kỳ lạ, lúc mang được chút đồ về thì các vị ấy vẫn áo khăn chỉnh tề, kiên quyết không ăn; thà chết đói chứ không ăn. Cái danh dự, cái lòng kiêu hãnh vẫn đứng được, dù thân xác có bị xô đổ.
Hôm nay, cơn dịch tràn tới, nó thổi bay tất cả những lớp áo mỏng lòe loẹt để phơi ra một cơ thể lở loét, ốm yếu thê thảm. Chính quyền thì lúng túng, tiền bạc thuốc men thì thiếu thốn, dân chúng thì hoảng loạn; mọi thứ rối tinh, tất cả được phơi bày.
Từ kinh tế, khoa học, an sinh…, tất cả đều hiện nguyên hình. Và nhất là dân chúng, dân chúng đói khổ, dân chúng bị suy kiệt từ hình hài đến nhân cách. Có lẽ chưa bao giờ chúng ta phải chứng kiến một thời đại đau đớn đến thế trong lịch sử của đất nước…
Hãy mở toang cánh cửa ngân khố quốc gia, cứu dân bằng mọi giá, trước hết là cứu đói. Thông qua đó mà cứu lấy phẩm giá của con người Việt Nam.
T.H.
Nguồn: FB Thái Hạo