Thư giãn Chủ nhật: Có những ‘ông giời’ miền hạ giới

Út Sài Gòn

D:\Downloads\BVN\31-5\1.jpg

Cuối tuần, cà phê vỉa hè mùa này dễ dính mưa bất chợt. Sài Gòn mà, cứ chợt nắng đó, rồi mưa đó…

Trời Sài Gòn sau cơn mưa không những giúp con người hạ nhiệt, mà còn làm cho lòng người thêm thoải mái (dĩ nhiên là Út tui không nói đến những trường hợp như kẹt xe hay đường ngập như sông nhé!). Lang thang bước, buổi chiều, trên hè phố, vừa có thể tận hưởng cái không khí mát mẻ vừa có thể nhìn ngắm phố xá. Nếu may mắn, đôi khi Út tui còn có thể “nhiều chuyện” nữa.

Ông bà từng nói, cầu được ước thấy (kiểu thằng này chết chắc linh lắm!), quả thật vậy, Út tui gặp ngay anh Tám ở đầu ngõ. Bình thường, Út hay gặp anh Tám đọc báo hay bên ly cà phê nóng nhìn ra đường, nhưng hôm nay, có gì đó khác. Anh Tám nhìn xung quanh, mắt láo liên.

– Anh làm gì mà giống rình mò bà giá nào quá vậy anh Tám?

– Ui cha, giật mình à. Tui đang tìm một thứ.

– Cái gì mà có vẻ quan trọng quá vậy anh?

– Là thông tin.

– Anh nói gì tui chả hiểu? Thông tin thì đi mua tờ báo giấy mà đọc, không thì lên mạng coi báo online, trang thông tin điện tử, mạng xã hội…

– Bởi vậy tui mới nói anh có máu “nhiều chuyện” mà chẳng chịu cập nhật tin tức gì cả. Anh có biết vụ “Đình bản 1 tháng Báo Phụ Nữ TP.HCM điện tử” không?

– À, cái này thì tui biết, liên quan tới cái bài viết từ năm 2019 luôn chứ gì, bài “Sun Group – ‘Ông trời’ không từ trên cao” gì đó đúng không? Mà liên quan gì tới anh?

– Thì đúng là không có liên quan gì tới tui. Nhưng mà thời gian gần đây, tin tức liên quan tới các tờ báo cũng hơi bị nhiều. Từ cái việc quy hoạch báo chí cho đến việc đình bản 1 tháng tờ báo của mấy bà nè. Rồi chuyện một số ông thuộc Hội nhà báo độc lập bị bắt nữa.

– Ừ, tính ra ông nói tui cũng thấy ngộ hen, điển hình như vụ Báo Phụ Nữ à, bài viết từ năm 2019 cho đến giờ mới lôi ra phạt. Mà tui thấy trong cái mùa dịch Covid-19 này, Báo Phụ Nữ là một trong những cơ quan báo chí đưa tin nhanh, đa dạng, chính xác đấy chứ. Còn quy hoạch báo chí cũng có gì mới đâu, một số tờ báo cũng đóng cửa rồi.

– Bởi vậy, tui cũng cảm thấy khó hiểu y như ông. Mà nói thiệt, tui thấy bài báo đó của họ viết cũng chẳng sai. Đồng ý là khai phá để phát triển du lịch, nhưng kiểu phá Bà Nà trong bài viết đó, tui cũng thấy không đồng tình. Có những cái trải qua rất lâu, thiên nhiên mới tôn tạo ra. Rồi một số người giương ngọn cờ phát triển du lịch lên, là có quyền phá nát thiên nhiên. Theo như một chú thích trong bài báo đó thì “Rừng do kiểm lâm quản lý, nhưng muốn lên Bà Nà, kiểm lâm phải… xin phép Sun Group”.

– Điểm này thì tui đồng tình với ông. Dĩ nhiên, không phải là tất cả nhưng tui thấy nhiều người đi du lịch đa phần là để ngắm cảnh, tận hưởng thiên nhiên. Xây dựng các tiểu cảnh lên, để người ta chụp hình thêm lung linh, nhìn ngắm nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó. Tui đi cũng nhiều nơi, thấy thiên nhiên bị tàn phá quá, cũng thương.

– Tui còn thắc mắc một điểm nữa anh Út ạ, kêu gọi bảo tồn, gìn giữ thiên nhiên nhưng khi người ta viết bài, đưa tin thì lại bị phạt. Thà sai không nói, đằng này tui thấy có sai đâu?

– Tui cũng không rõ nhưng tui thấy truyền thông giống như con dao hai lưỡi á. Chỉ vài con chữ, một cái đóng dấu thôi là mặc kệ cho thiên nhiên bị tàn phá. Đó là chưa kể, còn mặc kệ cuộc sống của biết bao nhiêu ‘cây bút’ của các tờ báo. Đóng cửa các tờ báo, có nghĩa là các nhà báo, phóng viên lâm vào cảnh thất nghiệp. Rồi họ còn gia đình. Cuộc sống thì cái gì cũng leo thang, điện giảm cũng chẳng được bao nhiêu.

– Mà thôi, nói đi cũng nói lại. Trách mấy ‘ổng’ cũng tội nghiệp. Mỗi người mỗi công việc, phóng viên thì lặn lội nắng mưa, bất chấp khó khăn để kiếm tin, viết bài. Còn mấy ‘ổng’ thì có nhiệm vụ ngồi phòng để ‘soi’ bài mà.

– Ừ cũng có lý. Có điều, tui thấy vậy nè. Bé nhà tui đi học á, vi phạm nội quy nào đó, thường bị nhắc nhở; hay có người nào bị gì đó biện pháp khiển trách là ưu tiên hàng đầu. Còn dạng như mấy tờ báo hay trang thông tin điện tử là ra quyết định phạt, đóng cửa này nọ, chả thấy khiển trách để… rút kinh nghiệm gì cả.

– Nhìn chung, tui thấy ai cũng cực. Đóng cửa thì phóng viên, nhà báo đói. Tụi mình thì hổng có thêm tin tức để đọc. Ngẫm ra, mấy ‘ổng’ ngày nào cũng căng thẳng đi ‘soi’ lỗi, cũng cực lắm chứ bộ.

– Tui thì không lo lắm. Thế giới phẳng mà, lo gì thiếu thông tin. Với lại, sự thật sẽ mãi mãi là sự thật thôi. Chừ nói nhỏ nè, vụ tờ Việt Nam Thời Báo của cái hội độc lâp chi đó, hồi ông Chủ tịch bị bắt, ai cũng tưởng tờ báo đóng cửa luôn. Ai dè chỉ tháng sau là chạy lại ro ro. Rồi đến lượt ông Quyền Chủ tịch cũng bị bắt, tờ báo vẫn đều đặn đến với bạn đọc. Tui nghĩ tờ Phụ Nữ của mấy bà, chắc chắn còn ngon lành hơn, bằng cớ là tờ báo giấy hôm 29 tháng 5 đó, họ tương bài hoành tráng luôn. Nghe đâu sau đó còn phải in nối bản đến tận 20 ngàn tờ vì dân chúng tìm mua dữ quá…

“Úi trời, vậy là loạn hết rồi… Thôi mấy ông đi chỗ khác mà tám, chuyện này cứ lôi ra đây tui bị vạ lây vì cái tội không tố giác thì chồng, con tui mấy ông lo luôn à nhe!” – bà Chín, chủ quán cà phê vỉa hè góp chuyện ‘đuổi khéo’ vì lúc này trời bắt đầu rắc rắc.

Sài Gòn lại mưa. Mưa buổi hoàng hôn nên phải hơn chục tiếng nữa mới đón bình minh. Đêm đen đúng là dài thật.

U.S.G.

VNTB gửi BVN

This entry was posted in báo chí, Thư giãn Chủ nhật. Bookmark the permalink.