1. TRUY BẮT VÀ TRA TẤN “GIẾT, GIẾT NỮA, BÀN TAY KHÔNG PHÚT NGHỈ” CHÚNG QUYẾT GIẾT NHÀ XUẤT BẢN TỰ DO
Pham Doan Trang
Từ Giáng sinh, trải qua vụ tấn công Đồng Tâm phá nát cái Tết của không biết bao nhiêu người, đến mùa dịch n-Covid, và mới đây là y án tử hình đối với Hồ Duy Hải… chừng đó biến cố, nhưng cái gọi là “Cơ quan An ninh điều tra” của công an Việt Nam chưa bao giờ ngừng săn đuổi và đàn áp NXB Tự Do.
Ngày thứ sáu 08/5 vừa qua, lực lượng an ninh Bộ Công an một lần nữa đã giăng bẫy và bắt sống một shipper ở Sài Gòn, Phùng Thủy (người trong hình), khi anh này đang đi giao sách của NXB Tự Do.
Chúng giải anh về văn phòng phía nam của Bộ Công an, tại số 235 Nguyễn Văn Cừ (quận 1, TP.HCM), thẩm vấn và tra tấn anh suốt từ 9h sáng đến đêm. Các câu hỏi chỉ xoay quanh nhân sự và hoạt động của NXB Tự Do.
– Mày có quan hệ thế nào với con Đoan Trang?
– Chúng tôi là bạn bè.
– Bạn bè sao lại làm cho nó? Mày làm thuê cho NXB của nó phải không?
– Tôi là shipper, ai mướn thì chạy. Tôi không làm cho NXB nào cả.
– Con Trang ở đâu?
– Không biết.
– Không biết này! (…) Con Trang ở đâu?
– Không biết.
– Không biết này! (…) Môn là ai?
– Tôi không biết Môn nào cả.
– Không biết này! (…) Chúng mày giấu nó ở đâu?
– Không biết.
– Không biết này! (…)
Cứ sau mỗi câu hỏi, hoặc sau mỗi từ “không biết”, là những quả đấm móc vào ngực vào bụng, những cú bấm huyệt, và giẫm, xiết vào ngón chân cái của anh.
Tới nửa đêm thì anh Phùng Thủy đã kiệt sức. Người nhà mang thuốc đến, chúng giữ luôn cả xe máy của người nhà, không quên ép anh ký cam kết “được đối xử tử tế, không bị tra tấn, đánh đập trong lúc làm việc”.
3h sáng, khi anh Phùng Thủy tụt huyết áp một lần nữa, chúng “cho phép” anh gọi người nhà xin thuốc lần thứ hai.
Người nhà vừa tới, đang ngơ ngác ở cổng Bộ Công an thì anh lao ra, giằng lấy xe máy của họ (chiếc xe máy cuối cùng), bỏ chạy.
Công an đuổi theo, một màn rượt đuổi kinh khủng diễn ra giữa đêm. Cuối cùng, anh thoát khỏi tay bọn chúng trong tình trạng tả tơi, bầm dập, hai ngón chân cái tê dại. Hai xe máy (của anh và người nhà), điện thoại, tiền bạc, giấy tờ, đương nhiên cả sách, bị lột sạch, không còn gì. Anh vẫn sống. Nhưng số phận của người nhà anh thì không biết sẽ ra sao.
*
Trong những ngày dịch bệnh, NXB Tự Do vẫn đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở Sài Gòn, phát đồ từ thiện (gạo, nước mắm, dầu ăn, thịt hộp…) cho dân nghèo. Họ bám sát những thân phận nghèo khổ, để bên cạnh việc giúp đỡ, còn tiến hành những khảo sát xã hội – mà chắc chắn là chẳng cơ quan truyền thông “chính thống” nào làm – để tiếp tục hoạt động nghiên cứu và xuất bản.
Họ đã tưởng là khi cả nước đang chung tay chống dịch, thì công an sẽ để yên cho họ phần nào. Hóa ra không phải.
Cuộc săn đuổi và đàn áp của lực lượng an ninh đối với NXB Tự Do chưa bao giờ dừng. Ngay cả trong những lúc tưởng như “nhà bao việc”, cả đất nước, cả xã hội đang rối lên vì những biến cố chung của cộng đồng – như vụ Đồng Tâm, vụ Hồ Duy Hải, dịch nCovid – chúng vẫn săn những người làm sách như săn thú.
Tại sao phải như vậy?
Tại sao phải hành xử với những người viết, người xuất bản và người đọc sách (in) một cách tàn bạo, khát máu như vậy? (Tất nhiên, họ hoàn toàn có thể không in mà chỉ đăng tải nội dung sách lên mạng; sách vẫn có thể đến với người đọc dưới hình thức ebook).
Câu trả lời là nhà nước công an trị tuyệt đối không cho phép người dân in ấn, xuất bản không chịu sự quản lý của chúng. Chúng không thể chấp nhận chuyện đó.
Với đám công an cấp dưới, việc làm của chúng không phải là đàn áp mà là “đấu tranh với tội phạm”. Chúng không nghĩ gì xa hơn.
Còn với đám chóp bu, tiêu diệt hoạt động xuất bản tự do là sự khẳng định: “Chúng tao mới là người có quyền trong tay (kể cả quyền viết, quyền in, quyền phát hành). Ai cho phép chúng mày làm những chuyện này? Ai cho chúng mày truyền bá tư tưởng, kiến thức, thông tin?”.
LỜI KẾT
NXB Tự Do vẫn mong muốn đồng hành cùng bạn đọc Việt Nam trên chặng đường “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”, đặc biệt là trong những năm tháng đen tối này. Nhưng hoàn cảnh hiện nay của NXB cực kỳ nguy hiểm; tất cả nhân sự của NXB (những người đã bị lộ) đều đang bị săn lùng trong một chiến dịch được công an xem như trọng án.
Chúng tôi mong được sự giúp đỡ, động viên, và tất nhiên là cả sự bảo vệ, từ các bạn. Cũng xin kêu gọi: Tất cả chúng ta đừng quên những cái tên Formosa, Đồng Tâm, Hồ Duy Hải, Nguyễn Văn Chưởng, Lê Văn Mạnh, Đặng Văn Hiến, cũng như những vấn đề gay gắt của Việt Nam hiện nay: ô nhiễm môi trường, công an lạm quyền, mất chủ quyền, bất công, oan sai, vi phạm nhân quyền tràn lan…
***
“KILL, KILL, KILL AGAIN, NOT A MOMENT’S REST”
THEY’RE DETERMINED TO KILL LIBERAL PUBLISHING HOUSE
From last Christmas, through the attack on Dong Tam which ruined Tet for countless individuals, to the coronavirus outbreak, and just recently, Ho Duy Hai’s upheld death sentence… through all these events, the so-called “Investigating Security Body” of Vietnam’s police force has never stopped pursuing and persecuting Liberal Publishing House (LPH).
This past Friday, May 8th, police yet again entrapped and arrested a shipper in Saigon, Phung Thuy (pictured), as he was delivering books for LPH.
Police took him to the southern office of the MPS at 235 Nguyen Van Cu (District 1, Ho Chi Minh City), interrogating and torturing him from 9 AM to the middle of the night. Their questions revolved around LPH’s personnel and activities:
– What relationship do you have to that Đoan Trang?
– We’re friends.
– Friends but you work for her? LPH hired you, correct?
– I’m a shipper, I simply carry out work for whoever hires me. I don’t work for any LPH.
– Where is Trang?
– I don’t know.
– I’ll show you “I don’t know”! (…) Where is Trang?
– I don’t know.
– I’ll show you “I don’t know”! (…) Who is Mon?
– I don’t know any Mon.
– I’ll show you “I don’t know”! (…) Where are you hiding this person?
– I don’t know.
– I’ll show you “I don’t know”! (…)
Each question or every “I don’t know” response would be met with a shower of blows to his chest and stomach, his body beaten, his toes crushed.
By midnight, Phung Thuy was worn out. A relative came to the station to bring him medicine, but police confiscated their motorbike and pressured Phung Thuy to sign a statement claiming “fair treatment”, that he was “not subject to torture or physical harm during the work session”.
At 3 AM, when Phung Thuy’s blood pressure dropped again, police “allowed” him to call his relative for his medicine a second time. As his relative arrived, helplessly waiting by the office gates, Phung Thuy made a run for it, with the police’s only remaining motorbike. Officers chased after him, a hot pursuit in the middle of the night. Ultimately, he was able to escape, ragged and beaten, not able to feel his toes. Two motorbikes (his and his relative’s), his phone, money, paperwork, and obviously all the books, were stripped clean. He had nothing to his name… but his life. His relative’s fate remains unknown.
* * *
During the outbreak, LPH took to Saigon’s many alleyways and side streets to distribute donations (rice, fish sauce, cooking oil, canned meats…) for the poor. LPH makes it a point to remain close to the downtrodden, not only to help them but also to survey society more closely– activities which certainly no “official” media outlets perform– to continue our research and publishing.
LPH believed that with the country rallying to fight corona, police would leave them alone to some degree. The belief was unfounded. Police pursuit and persecution of LPH has never stopped. Even during those times when it seemed as though the state would “protect those in its care”, when the whole country, the whole of society rose up to face communal upheavals – like the Dong Tam incident, the Ho Duy Hai affair, the coronavirus outbreak – police continue to hunt down book-makers like animals.
Why does it have to be this way? Why treat writers, publishers, printers, and (printed book) readers in such a barbaric and bloodthirsty way? (And it doesn’t even have to be printed; sometimes authors upload books online and readers are able to access them in electronic form).
The answer is because Vietnam is a police state that absolutely refuses to allow citizens to print and publish works it does not vet. They refuse to accept such a thing.
For lower-level police officers, their work isn’t suppression but rather a “battle with criminals”. They don’t think any further than that.
With the more “top-notch” group, destroying the free press is an imperative: “We are the ones who hold power (all of it: the power to write, the power to print, the power to distribute). Who gave you permission to do such things? Who gave you permission to spread ideas, knowledge, and information?”.
A FEW FINAL WORDS
LPH still desires to march together with Vietnamese readers on the road to “enlighten, awaken, and nurture the people”, especially in these darker times. But the situation for LPH has become extremely precarious; all of LPH’s personnel (the ones who have been discovered) are currently being hunted down in what police are viewing as a campaign against criminals.
We need your help and encouragement, and most palpably, your protection. Together, let’s keep in our thoughts Formosa, Dong Tam, Ho Duy Hai, Nguyen Van Chuong, Le Van Manh, and Dang Van Hien. Let’s work together to address the many pressing problems affecting Vietnam today: environmental pollution, police rule, loss of sovereignty, social injustice, and human rights violations as far as the eye can see…
(translated by Will Nguyen)
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=10158614328883322&set=a.302988698321&type=3&theater
2. TÌNH HÌNH HIỆN NAY CỦA ANH PHÙNG THUỶ VÀ NHỮNG NGƯỜI BỊ TRA TẤN KHÁC NGHIỆP VỤ CỦA TẬP ĐOÀN ĐIỀU TRA “GIỎI NHẤT THẾ GIỚI”
Pham Doan Trang
Đêm qua, shipper chở sách cho Nhà xuất bản Tự Do rơi vào tình trạng nguy kịch về sức khỏe.
Như tin đã đưa, hôm 8/5, Bộ Công an Việt Nam (văn phòng phía Nam) đã giăng bẫy và bắt sống được một shipper chở sách thuê cho Nhà xuất bản Tự Do, là anh Phùng Thủy (SN 1964, sinh sống ở Sài Gòn).
Các điều tra viên đưa anh Thủy về số 235 Nguyễn Văn Cừ (quận 1, TP. HCM) và tra tấn anh từ 9h sáng đến đêm, với những cú đấm móc và bấm huyệt không để lại dấu vết gì.
Khoảng 3h sáng nhân lúc người nhà mang thuốc đến, anh Thủy đã bỏ trốn.
Công an truy đuổi, anh chạy thoát, nhưng đứa con gái bị rớt lại và rơi vào tay công an.
Ngày hôm qua (11/5), nghĩa là ba ngày sau khi bị tra tấn, anh Thủy mới thấy tức ngực, khó thở, buồn nôn, và từ 3h chiều đã ói ra máu tươi. Người anh co giật (vì đau), bụng trướng lên và hễ cứ chạm tay vào là đau giật nảy, đau đến nỗi thở không nổi, nói không ra hơi.
Hiện giờ anh vẫn trong tình trạng rất nguy hiểm.
Theo mô tả, có những lúc những kẻ thẩm vấn móc hai ngón tay vào mạng sườn anh thật sâu và để đó khá lâu; lại có lúc chúng ấn, bấm đến độ tưởng như da bụng anh ép sát vào dạ dày. Nghe nói đó là ngón đòn “bóc lá mỡ”, có thể gây chết người sau một thời gian.
Cần lưu ý là quá trình thẩm vấn anh Thủy có được ghi hình bằng camera của lực lượng an ninh, nhưng camera chỉ quay phía trên, còn các cú đấm móc vào chấn thủy, giẫm đạp và chà xiết lên hai ngón chân cái… thì diễn ra phía dưới, bên ngoài khuôn hình.
Rút kinh nghiệm thành công từ vụ đánh anh Vũ Huy Hoàng – một người cũng từng chở sách thuê cho NXB Tự Do – ộc máu mũi và tím bầm hai con mắt (15/10/2019), lần này, công an không để lại một vết xước, một giọt máu nào trên người anh Phùng Thủy.
Cô con gái anh Thủy thì vẫn đang bị công an khống chế, không rõ tình hình thế nào.
Tôi muốn hỏi: Các cán bộ điều tra của lực lượng công an giỏi nhất thế giới, các đồng chí đánh người kiểu gì vậy?
Không lọt vào camera. Không để lại dấu vết trên cơ thể đối tượng mà ba ngày sau đối tượng nôn ra cả chậu máu tươi, không biết sống chết ra sao. Tài tình quá.
***
Vụ việc này làm tôi nhớ đến chuyện của chính tôi.
Ngày 26/4/2015, trong cuộc tuần hành cuối cùng của nhóm Vì Một Hà Nội Xanh (sau này đổi tên thành Green Trees), rất nhiều người bị công an, dân phòng đánh.
Tôi về nhà, chỉ thấy hai chân tím bầm – cái sắc tím thẫm hệt như ta vẫn thấy ở những nạn nhân bị đánh chết trong đồn công an. Không đau.
Ba ngày sau, tôi mới bắt đầu cảm thấy trong hai đầu gối như có nước (thật ra là dịch), và rồi cảm giác đau đến dần dần sau đó 1-2 tháng, càng ngày càng đau hơn… cho đến khi tôi buộc phải phẫu thuật, nhưng dáng đi vẫn cà nhắc, không trở lại bình thường nữa.
Vụ bố ráp liveshow “Sài Gòn kỷ niệm” của ca sĩ Nguyễn Tín vào tối 15/8/2018 cũng vậy. Khác với Nguyễn Tín bị đánh mặt mày tím bầm, An ninh Bộ Công an và Công an TP. HCM hành hung Kỹ sư Nguyễn Đăng Cao Đại không để lại một dấu vết nào.
Hôm sau, trán anh mới bắt đầu sưng lên và càng lúc càng sưng to thêm. Hơn một năm sau, anh phải đi cấp cứu vì chấn thương nào đó ở gan dẫn đến suy gan (dù bản thân anh là người có tập thể dục thể thao, không uống rượu bia, không nhậu nhẹt, không hút thuốc).
Về phần tôi hôm ấy, đêm trước ở đồn thì chiều hôm sau mới chóng mặt, buồn nôn và phải đi cấp cứu vì một cơn chấn động não nhẹ. Ngoài ra, tay phải bị rách da, chảy máu, tay trái chỉ hơi sái. Nhưng vài tuần sau đó, cả hai bàn tay tôi đã rơi vào tình trạng đau nhức triền miên, nhất là tay trái bị chứng viêm gân bao – một điều thảm họa đối với bất cứ người chơi đàn nào.
Tôi nhớ đến đôi tay co quắp, cong queo của chị Dương Thị Tân (vợ cũ blogger Điếu Cày) mà vừa xót chị, vừa lo sợ cho đôi bàn tay của mình. Chị gần như bị tật ở hai tay do những lần công an bẻ, vặn, chụp hai tay nhấc bổng chị lên không trung…
Tôi lại cũng muốn hỏi: Các cán bộ điều tra của lực lượng công an giỏi nhất thế giới, các đồng chí đánh người kiểu gì vậy? Di chứng cả đời luôn. Tài tình quá.
Thì ra đó là nghiệp vụ để các đồng chí “đấu tranh” phải không?
Thảo nào mà ta phải có đến hàng ngàn vụ việc bất công, oan sai, hàng trăm vụ “nhận tội cho rồi”, và bao vụ kết án tử hình oan, mà đến giờ Hồ Duy Hải, Lê Văn Mạnh, Nguyễn Văn Chưởng… vẫn đang chờ chết kia.
P.Đ.T.
Nguồn: FB Pham Doan Trang
* Tên bài và các tiểu mục do BVN đặt