Ewelina U. Ochab
Minh Nhật biên dịch
Ngày 2/5 vừa qua, tờ Forbes đăng tải một bài bình luận của Ewelina U. Ochab, một nhà hoạt động nhân quyền chuyên nghiên cứu về nạn diệt chủng tại nhiều nơi, từng đệ trình hơn 30 báo cáo cho Liên Hợp Quốc, và là tác giả của chuỗi bài viết trên Forbes về tội ác thu hoạch tạng của chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nhân ngày tự do báo chí thế giới 3/5, Ewelina U. Ochab đã kêu gọi cộng đồng quốc tế chú ý tới thực trạng nhân quyền và tự do ngôn luận tại Trung Quốc. Dưới đây là bản dịch toàn văn bài viết:
“Rồi họ tới bắt tôi – và không còn ai để mà lên tiếng cho tôi nữa”. Đó là những lời thơ nổi tiếng mà Martin Niemoller sử dụng để lên án sự thờ ơ của chúng ta trước cái ác, bởi vì im lặng cũng là đồng lõa với tội ác. Những lời thơ này ra đời trong Thế chiến thứ 2 nhưng giờ đây vẫn còn nguyên giá trị. Chúng vẫn đúng đối với tình trạng vi phạm nhân quyền ở Trung Quốc.
Trong nhiều năm, các nhà bảo vệ nhân quyền và các nhà báo quốc tế đã gióng hồi chuông cảnh tỉnh về tình trạng vi phạm nhân quyền ở Trung Quốc. Họ đã cảnh báo về hoạt động thu hoạch nội tạng từ người tập Pháp Luân Công. Tuy nhiên, vì không có thi thể để làm chứng, nên không ai lắng nghe. Họ cũng đã cảnh báo về những cái gọi là “trại cải giáo” và cưỡng bức lao động đối với người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ. Tuy nhiên, vì bằng chứng không đủ sức nặng nên đã bị xem nhẹ. Rồi, họ cảnh báo về đại dịch COVID-19 ở Trung Quốc vào thời điểm nó vừa chớm bùng phát, và đưa tin về các chuyên gia y tế đột nhiên mất tích sau khi lên tiếng về đại dịch. Tuy nhiên, chúng ta lại tiếp tục nghi ngờ, và để cho chính quyền Trung Quốc lợi dụng. Giờ đây, chính quyền ấy đã cấm rất nhiều nhà báo đến Trung Quốc.
Có ít nhất 13 nhà báo của các hãng thông tấn New York Times, Washington Post và Wall Street Journal đã bị trục xuất khỏi Trung Quốc trong một đợt đàn áp các hãng thông tấn nước ngoài. Để biện minh cho hành động chưa từng có này, chính quyền Trung Quốc nói đây là hành động đáp trả quy định chặt chẽ hơn của Mỹ đối với truyền thông Trung Quốc – vì nghi ngờ Trung Quốc đã lợi dụng truyền thông để gia tăng tuyên truyền trên đất Mỹ. Cả hai quốc gia đang có những động thái leo thang trong trò đổ lỗi đại dịch COVID-19 (khi Trung Quốc cho rằng virus có nguồn gốc từ Mỹ chứ không phải từ thành phố Vũ Hán).
Chưa xét đến cuộc chiến COVID-19 giữa Mỹ và Trung Quốc, thì việc trục xuất các nhà báo khỏi Trung Quốc là một việc đáng để lưu tâm. Trong những năm gần đây, chúng ta đã chứng kiến cái cách Trung Quốc thao túng các hãng tin để đưa tin sai sự thật như thế nào. Chẳng hạn, việc giam giữ quy mô lớn gần một triệu người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ, hòng xóa sạch bản sắc tôn giáo của họ, được khoác lên lớp vỏ “trại giáo dục cải tạo”.Trong những tháng gần đây, chúng ta đã chứng kiến việc đàn áp thông tin quan trọng đã dẫn đến sự lây lan của COVID-19 trên toàn thế giới, khiến cuộc sống của hàng triệu người gặp nguy hiểm, khiến hơn 240.000 người trên toàn thế giới tử vong (tính đến 2/5/2020) và khiến nền kinh tế bị tàn phá. Tổng thư ký Liên Hợp Quốc, António Guterres, nói: “Đại dịch COVID-19 lan rộng cũng dẫn đến một đại dịch thứ hai, đó chính là đại dịch sai lệch thông tin, từ những lời khuyên về sức khỏe có hại cho sức khỏe, đến các thuyết âm mưu lộn xộn. Báo chí cần cung cấp thuốc giải độc: những tin tức và phân tích thực tế, khoa học, và đã được xác minh.”
Vào ngày Tự do Báo chí Thế giới 3/5, chúng ta phải: “tôn vinh các nguyên tắc cơ bản của tự do báo chí; đánh giá tình hình tự do báo chí trên thế giới; bảo vệ tính độc lập của truyền thông; và bày tỏ sự kính trọng với các nhà báo đã mất đi sinh mạng khi đang làm nhiệm vụ của mình” và nhận ra sự đóng góp quan trọng của các nhà báo trong việc đưa tin về các vụ vi phạm nhân quyền và các sự kiện có ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta, bằng cách này hay cách khác.
Hơn bao giờ hết, chúng ta cần một nền báo chí độc lập và có trách nhiệm. Hơn bao giờ hết, chúng ta có thể thấy việc đàn áp thông tin sẽ ảnh hưởng tới tất cả người dân trên thế giới. Hơn bao giờ hết, chúng ta có thể thấy nếu không có được nền báo chí tự do và có trách nhiệm, chúng ta sẽ không thể làm được gì để bảo vệ chính cuộc sống của chúng ta.
M.N.
Nguồn: trithuc.net