Hôm qua Tô Lê Sơn báo tin nhà bị canh. Nhà Lê Công Giàu cũng thế. Còn anh Tương Lai thì cho biết có đến tám nhân viên an ninh canh nhà anh.
Mà trời thì mưa. Mưa to. Ngồi trong quán cà phê, nhìn mưa đang ầm ào ngoài kia, tôi buột miệng than với Nguyễn Thanh Văn: “Nguy quá!”. Và rủ luôn: “12g30 sẽ xảy ra biểu tình tại Tổng lãnh sự quán Trung Quốc, 175 Hai Bà Trưng, quận 1. Anh đi nhé!”. Văn trả lời ngay và nhẹ: “Đi!”. May quá! Đến hơn 10g thì ngớt mưa. Hai anh em đi xe đến một quán cà phê khác, gần Tổng lãnh sự quán, để chờ.
Chúng tôi đi lững thững trên vỉa hè đối diện Tổng lãnh sự quán Trung Quốc như khách nhàn du. Trước tòa Tổng lãnh sự vẫn im ắng, chỉ có một hai anh công an đang đứng canh.
Một cái gật đầu khẽ để chào. Anh BNC, người phụ trách chụp ảnh. Hai người lướt qua nhau như chưa hề quen biết. Một phút nữa là đến giờ G. Và đúng một phút sau, anh Tương Lai đột ngột xuất hiện, rồi anh Lê Công Giàu, Tô Lê Sơn, Hà Thúc Huy.
“Chờ một chút, Huỳnh Tấn Mẫm đang gửi xe”, anh Lê Công Giàu nói.
Ngược hướng với chúng tôi là một cụ già đang đạp xe tới – a, anh Mười Thôn (Võ Văn Thôn). Đi một đoạn ngắn nữa, bất thần hai thanh niên từ quán cà phê bước ra chào anh Tương Lai, “Thưa thầy!”. Tôi nói: “Làm đi. Không chờ anh Mẫm nữa.”. Và chúng tôi quay lại.
Đến trước Tổng lãnh sự quán, anh em nhanh chóng xếp hàng ngang. Ai cũng choàng băng vải đỏ chữ vàng ghi khẩu hiệu “China go out!”. Và một băng vải màu xanh lớn dài gần hai mét với hàng chữ trắng: “Đả đảo Trung Quốc xâm lược”.
Nhưng nắm tay vung lên kèm tiếng hô “đả đảo” mạnh mẽ. Nhân viên của các cơ quan gần đó và nhiều khách bộ hành nhìn chúng tôi. Một phụ nữ nước ngoài có vẻ ngạc nhiên, lấy máy ảnh chụp. Nguyễn Thanh Văn, thầy giáo tiếng Anh, liền hô lớn: “China go home!”.
Đến lúc này mới thấy anh Huỳnh Tấn Mẫm phóng xe tới, hổn hển: “Không gửi được xe!”. “Thì cứ vứt đại xe ở đó, vào chụp vài tấm ảnh!”, một anh kêu.
Lẽ ra đến đây là xong việc: Chúng tôi đã đến trước Tổng lãnh sự quán Trung Quốc, cơ quan đại diện cho chính quyền Trung Quốc để biểu tỏ lòng yêu nước của dân Việt, để phản đối hành động xâm lược của Trung Quốc. Nhưng bỗng nhiên có một bóng áo xanh: một anh công an rất trẻ, má còn lấm tấm mụn cám, xuất hiện và khuyên giải mọi người giải tán. Thực ra, anh nói cũng lễ phép và nhẹ nhàng. Anh Tương Lai nói to: “Chụp cho tôi với anh công an này một tấm ảnh nào.”. Nghe thế, anh giãy nảy không chịu, lại tiếp tục khuyên. Nhưng đến câu này của anh: “Chuyện chống Trung Quốc để nhà nước lo” thì anh Tương Lai không chịu nổi, la lớn: “Láo! Nhà nước nào lo chuyện chống xâm lược?”. Có lẽ Bộ Công an nên ra một chỉ thị cấm cán bộ của mình nói những câu phản động, phản truyền thống “Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh” của dân tộc như thế.
Xưa ông cha ta nói: “Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách” (Nước nhà hưng hay vong đến người thường cũng phải có trách nhiệm). Nay trong thời đại thiên đường này, quốc gia có hưng hay vong đều chỉ là trách nhiệm của nhà nước, thường dân nào cả gan lo việc nước, thì hãy liệu đấy!
Rồi thì cũng đến lúc giải tán. Chúng tôi không bị ngăn trở gì đáng kể. Vì chính quyền bất ngờ? Hay vì họ biết chúng tôi đấu tranh ôn hòa nên không muốn đàn áp? Không thể biết được. Đặc trưng của thể chế này là tù mù! Càng tù mù càng được việc cho nhà nước và càng khổ cho dân!
H.D.
Tác giả gửi BVN