KTS Trần Thanh Vân thân mến,
Cảm ơn chị đã gửi tới BVN 2 bài như đã hứa. Hai bài rất hay. Dù so với thời điểm này bài 1 của chị đã cũ, nhưng tính thời sự của nó thì chưa hề cũ. Còn bài thứ 2 đương nhiên là còn rất thời sự. Cũng phải nói, trước nay BVN không đưa những bài cụ thể về số phận những tên tay sai bán nước chưa bị vạch mặt chỉ tên lên trang mình, nhưng chúng tôi hoàn toàn tin chị đã điểm trúng mặt tên tay sai này. Chúng tôi cũng có niềm tin sâu sắc vào những điều chị dự đoán ở bài 2 (Ngay trong lời Cùng bạn đọc ở đặc san số 1 dành cho 10 năm Bauxite Việt Nam vừa qua, không hẹn mà gặp, chúng tôi cũng đã đưa ra một thông báo tương tự phần kết cuối bài 2 của chị, tuy không có tài liệu cụ thể để xác định chắc chắn thời điểm mà mình dự báo (mời chị xem lại câu sau: "Để đánh dấu đệ thập chu niên của diễn đàn, BVN quyết định xây dựng một chùm đặc san 10 năm Bauxite Việt Nam công bố vào cuối tháng 5-2019, mời các vị cộng tác viên kỳ cựu cũng như quý độc giả viết về nhiều đề tài khác nhau, nhằm ôn lại những gì đã gặt hái được trên con đường đã qua và rút kinh nghiệm cho bước đường đang tới mà chúng tôi nghĩ sẽ diễn ra những đổi thay quan trọng và có ý nghĩa quyết định đối với tương lai dân tộc, vì không đổi thay là chết" – https://boxitvn.online/bai/62563).
Điều có thể lượng định được là ĐCSVN đã chấm dứt vai trò dù là nhìn trên chiều hướng tổng quát hay nhìn vào từng hoạt động cụ thể, và chỉ trong vòng một thời gian nữa thôi nó sẽ phải tự giải thể, nếu những người đang chèo lái còn có chút tỉnh táo (mà chúng ta tin chưa phải quá muộn để họ còn có được sự tỉnh táo ấy, nhất là sau cú đột quỵ vừa qua của ông Tổng Chủ, kẻ đứng mũi chịu sào). Lý do không chỉ ở sự kém cỏi đủ mọi mặt trong quản lý và điều hành đất nước suốt nhiều chục năm kể từ sau ngày chiếm trọn cả nước vào tay họ. Điều ấy thì quá rõ rồi.
Nhưng ở đây chúng tôi muốn nhìn ở một chiều kích khác: ở chỗ: "đảng" đã bị TQ lừa cho quá sâu, đẩy nó vào tư cách kẻ bán nước và triệt hạ lẫn nhau lộ liễu mà nó dù không muốn cũng không còn cưỡng được. Trong khi dân tộc chúng ta vốn mang dòng máu quật cường trong suốt chiều dài lịch sử, kể từ khi chỉ mới là một tộc người (ethnie) – ý chúng tôi muốn nói một bộ lạc (tribu) hay liên minh bộ lạc (union tribale) – mà được như ngày nay, thì tất yếu lực lượng nào cản trở nó cuối cùng cũng lâm tình thế bị hủy diệt. Ngay từ ông Hồ, một người rất thông minh, có dòng dõi sĩ phu và có truyền thống yêu nước, theo chúng tôi cũng đã thừa biết sự lừa đảo khủng khiếp của Tàu Cộng, nhưng tình thế không cho ông làm khác (ông muốn thoát ra bằng cách đi với Mỹ – với 19 bức thư gửi Tổng thống Truman thì không phải chuyện đãi bôi, làm để lấy lòng ai đó – mà không tài nào đi được). Cũng nên nhớ ở thời đại ông Hồ việc thực dân và đế quốc tự nguyện trả lại độc lập cho các dân tộc nhược tiểu là chuyện hoang tưởng (cho đến sau cuộc chiến với Việt Nam kết thúc bằng đại bại Điện Biên Phủ, tiếp liền là cuộc chiến tàn khốc ở Algérie diễn ra được 2 năm, đến 1956 người Pháp mới tỉnh ngộ để trả độc lập cho Maroc mà nhân dân Maroc không tốn chút máu xương nào). Cho nên vào năm 1946, cứu nước bằng cách kêu gọi toàn dân vùng dậy đánh đuổi chúng phải nói là con đường đại nghĩa. Vì lẽ ấy, ông Hồ đã được đại bộ phận trí thức yêu nước đi theo. Nhưng ông Hồ không còn biết dựa vào đâu nên đành phải mượn sức TQ và LX để đạt cho được mục tiêu mà mình khởi xướng. Chỉ đáng tiếc, cái giá lâu dài phải trả cho LX và nhất là TQ, hình như lâm thời ông tính không ra. Mặt khác, giới hạn của thời đại cũng không cho ông nhìn thấy trước sự tiêu vong của LX và cả phe XHCN. Đó là "gót chân Achilles" của ông. Có trách ông là trách ở chỗ ấy.
Đến thế hệ thứ hai (Giáp, Duẩn, Trường Chinh, Đồng) cũng có những người thông minh, và đều yêu nước, chúng tôi không phủ định họ. Tuy vậy những hạn chế cơ bản của ông Hồ chính họ cũng vấp. Vấp lớn hơn ông Hồ, vì họ không đi ra thế giới nên không biết hết những chuyện kinh hoàng đằng sau tấm màn son của chủ nghĩa quốc tế CS (Quốc tế III) mà quan trọng nhất là họ không biết hoặc biết quá muộn, rằng chính bọn Tàu đã vứt xó cái gọi là ý thức hệ vô sản từ lâu (có lẽ tướng Giáp là người hiểu sớm nhờ trực tiếp cầm quân nên Tàu rất ghét Giáp, nhưng giáp lại rất dur và cũng bị bọc kín bởi giáo điều để có thể tự mình có được một chuyển đổi thật sự trong tư duy). Mà dẫu có biết ra thì lúc nhận thức ra được, cả thế hệ thứ hai không trừ một ai, cũng trở tay không kịp nữa.
Kể từ ông Hồ đã bị lừa, thế hệ sau ông vẫn bị lừa, đến thế hệ chạy sang Thành Đô thì vì trình độ quá dốt nát chứ làm sao thông minh được như lớp trước, lại thêm sự cuồng tín thấm vào máu anh cùng đinh chân đất, nên "cắn câu" bọn Tàu một cách còn thê thảm hơn (hình ảnh ông Nguyễn Văn Linh bị méo mồm trước cơn gió lạnh khi dự hội nghị ở Đông Đức vẫn cố sức kêu với Gorbatchov và Honecker lập một chủ nghĩa quốc tế mới mà TS Lê Đăng Doanh kể lại đã làm không ít người phải thương hại cho ông ta (cho nên xin chị thứ lỗi, từ rất lâu rồi, với những kẻ như Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Đức Anh… trí thức chúng tôi đều có cái nhìn phản cảm; có vẻ như người nào trong số này cũng là công cụ giai cấp chứ ở bên trong khó mà chắt ra một vài giọt phẩm chất người).
Nhưng nguy hại của việc mang gông ý thức hệ của thế hệ đang chấp chính hiện nay thì mới chính là được đẩy đến mức cao tột: họ đã không còn biết cách tự bảo vệ cái tổ chức mà họ kế thừa từ các thế hệ trước, nó là một nguyên tắc sơ đẳng người nào cũng cần phải thấm nhuần cả trên lý thuyết cũng như trong bản năng sinh tồn của từng người như từng tế bào của tổ chức. Điều đó khiến cho bộ máy tình báo Tàu quá dễ dàng luồn vào làm tha hóa hầu hết đội ngũ, và trớ trêu thay, đưa những tên tay sai như Phạm Minh Chính, HTH… lên hàng ngũ kế cận. Nó còn luồn vào đủ các cơ quan đầu não để đặt các công cụ do thám, đến mức như một Bộ Công an là bộ máy công cụ hàng đầu bảo vệ thể chế, mà ngôi nhà của Bộ xây xong không thể đến làm việc được vì trót giao phó cho TQ xây, thế thì còn nói gì đến các công sở bộ ngành khác ở Hà Nội mất cảnh giác với Tàu đến thế nào (sao Việt Cộng nổi tiếng ranh ma là thế mà lại khù khờ trước kẻ thù truyền kiếp đến như vậy không thể biết nữa). Có thể khẳng định, chính phương châm "4 tốt và 16 chữ" là con đường ngắn nhất và trực tiếp đưa ĐCSVN đến chỗ tiêu vong, điều ấy không ai mà không chứng kiến sự hiển hiện tận mắt, từng ngày. Thậm chí đến hôm nay Tàu đã luồn vào được đến Ban bảo vệ sức khỏe là nơi phải tuyệt đối an toàn thì có thể nghĩ, đến đây đã sắp sửa là hồi kết. Tại sao NBT rồi đến TĐQ cứ theo nhau chết mà cái Ban bảo vệ từ lớp ngoài cho chí lớp trong lại không lập được một hàng rào hữu hiệu nào cả? Phải chăng điều đó chứng tỏ sức đề kháng tự nó của ĐCS với tư cách một tổ chức độc quyền thống trị đã là số không tròn trĩnh?
Trong một tình thế rối beng như thế, bài viết thứ 2 của chị rõ ràng nổi lên như một Dự báo rất đáng để dư luận quan tâm. Lẽ dĩ nhiên, trước không ít cạm bẫy đang rình rập, một trí thức không tấc sắt trong tay chỉ có thể dự báo theo cách của mình, dưới hình thức một câu chuyện hồi ký nhẹ nhàng và kín đáo. Nhưng tinh thần chung toát lên ở phía sau thì ai cũng hiểu được, chị muốn thông báo bằng tất cả linh cảm nhạy bén, rằng giờ kết thúc của ĐCSVN đã điểm và không có một thế lực nào có thể níu kéo nó lại, bởi đây là một hiện tượng phù hợp với xu thế tiến hóa của lịch sử – cái gì đã thuộc về quá khứ thì nhất thiết sẽ trôi về quá khứ.
Xin cảm ơn chị và xin được đăng cả hai bài lên trong cùng một tiêu đề ngắn gọn nhằm thông tin đến bạn đọc. Chi xin được thanh minh một chút: tiếng nói của BVN trước sau vẫn giữ nguyên tắc chừng mực, không bao giờ quá khích, không sa vào xỉ vả ai. Nhưng việc báo trước một sự kiện đang và sẽ xảy đến cho đất nước thì lại là một chức năng tối cần thiết mà bất kỳ diễn đàn XHDS nào cũng phải coi là nhiệm vụ hàng đầu. Chối bỏ nó là vô trách nhiệm trước lịch sử.
Bauxite Việt Nam
Bài 1:
Thâm Quyến là nơi nào và Phạm Minh Chính là kẻ nào?
3-7-2018
Có hai sinh viên (một nam một nữ) ở lớp Quy hoạch thuộc Khoa Kiến trúc khóa 1961 – 1966, Trường Đại học Đồng Tế thành phố Thượng Hải, là Quách Nhữ Trân và Vương Đồng Hội, sau một thời gian dài đi làm Hồng vệ binh để đập phá hò hét, do “cải tạo tốt”, họ đã may mắn được phân công công tác.
Họ được điều về một vùng bãi biển làng chài thuộc tỉnh Quảng Đông, cách thành phố Hồng Kông con sông Thâm Quyến, dân cư lúc đó có khoảng 30.000 dân. Họ được giao nhiệm vụ lập đồ án Quy hoạch một thành phố mới, có tên là Thâm Quyến.
Thâm Quyến năm 1964
Đây là một nhiệm vụ chính trị mà ông Đặng Tiểu Bình, lãnh tụ tối cao của ĐCS Trung Quốc lúc đó đề ra là: Quyết tâm xây dựng một Hồng Kông của TQ. Đặng Tiểu Bình cay cú vì thời kỳ CMVH, chính ông ta cũng bị vô hiệu hóa và Mao Trạch Đông đã để cho bà vợ văn công Giang Thanh lãnh đạo bè lũ 4 tên lộng hành, phá nát cả đất nước Trung Hoa. Nhiều người dân lục địa, kể cả người Thượng Hải đã phải bỏ quê hương, tìm đường sang Hồng Kông lánh nạn.
Cay cú, họ cho hai sinh viên QH học chưa xong về vùng chài này vẽ một đồ án quy hoạch trên một vùng đất gần như trống. Những ngày đầu gian nan ấy, hai Hồng vệ binh học chưa đến đầu đến đũa phải vừa học vừa làm và quân đội phải nhảy vào thi công xây dựng… Hồng Kong có những ngôi nhà chọc trời, họ cũng phải có những ngôi nhà chọc trời đối phó với Hồng Kong.
Nhưng đâu có dễ, mãi đến ngoài năm 1990, nhà nước TQ phải cử các đoàn sang Mỹ học từ đầu và phải tổ chức các cuộc thi quốc tế, gồm Mỹ, Nhật, Hồng Kong, Singapore… Người Mỹ và người Nhật đã trúng thầu những khu quan trọng nhất, như khu Trung tâm Phúc Điền, như quy hoạch Núi Liên Hoa, thì tình hình mới tạm ổn định. Có quy hoạch rồi, nhưng khó là có tiền để xây dựng hay không?
Ông Đặng Tiểu Bình với đầu óc cách tân từ năm 1920 khi bước chân lên tàu đến thành phố Marseille nước Pháp du học, rồi sang Nga, rồi thấm nhuần chủ nghĩa Marx – lê. Ông xứng đáng là lãnh tụ đứng đầu nước Trung Hoa, ông có khả năng làm những việc kinh thiên động địa, không chỉ dồn toàn thể nhân tài vật lực của cả TQ đầu tư TP Thâm Quyến sánh với Hồng Kong, ông còn có thể chỉ huy vụ thảm sát Thiên An môn khủng khiếp, và thâm hiểm hơn cả, ông đã vạch nhiều kế hoạch thâm sâu để nuốt đất nước VN.
Thế nên, khi Đặng Tiểu Bình mất đi thì Thâm Quyến đã thành công và trở thành miếng mồi cho nhiều kẻ ngu xuẩn VN nằm mộng giấc mộng Trung Hoa.
Thực ra Thâm Quyến có đáng gọi là “Giấc mộng Trung Hoa” hay không? Ngày nay Thâm Quyến là thành phố có 12 triệu dân từ nơi khác đến, nhưng đời sống dân cư thì cũng như mọi nơi khác của TQ thôi.
Xin mời xem những hình ảnh sau đây. Trung Quốc đã cố gắng xây 4 đặc khu Kinh tế khác, nhưng có thành công đâu. Chẳng nhẽ có ai đó cãi lại là hình ảnh này là người Trung Quốc ở thành phố khác, chứ không phải người Thâm Quyến?
Đời sống thực của dân Thâm Quyến hiện nay khi TP đã có 12 triệu người.
Thâm quyến “thành công” chỉ thấy đèn và nhà cao tầng.
Khi đó, Thâm Quyến vẫn là một làng chài nghèo với khoảng 30.000 dân. Giờ đây, Thâm Quyến là một siêu đô thị với 12 triệu dân, hơn 1.000 tòa nhà cao tầng, trong đó ít nhất 169 tòa cao trên 150 m. Không có gì bất ngờ khi mùi hương đồng cỏ mà ông Houng ngửi được năm ấy đã được thay thế bằng mùi của các cao ốc văn phòng và cửa hàng đắt tiền.
Phạm Minh Chính nghe nói học ngành xây dựng ở Romani về, tài năng thì chẳng có, chơi bời là chính, nhưng được cái nhanh nhạy láu cá, lại nịnh hót giỏi, được lòng quan trên, nên có người trợ giúp, anh ta cứ lên vù vù.
Nghề được đào tạo thì ông ta chỉ là anh kỹ sư xây dựng tốt nghiệp năm 1985, nhưng không biết học từ bao giờ mà lại có bằng Tiến sĩ và hàm Giáo sư về Luật học dễ dàng? Đã thế ông ta từng là cán bộ Bộ Ngoại giao và cũng có cả các chức tước tại Văn phòng Chính phủ. Đặc biệt chui được vào ngành công an chứ không học ngành an ninh mà được phong tướng cũng rất nhanh.
Năm 2007 được lên Thiếu tướng và 2010 đã lên Trung tướng và được phong Thứ trưởng Bộ công an, không rõ ông này có công gì, tài cán gì, mà lên hàm nhanh như vậy? Nhưng tài năng xuất sắc nhất của ông Phạm Minh Chính này là bắt đầu từ năm 2011, khi ông ta được trúng UVTWĐ khóa 11, ông ta về làm Bí thư tỉnh ủy Quảng Ninh, thì ông ta bắt đầu kề vai sát cánh với Trung Quốc xây dựng Đặc khu Kinh tế Vân Đồn.
Website của Trung tâm nghiên cứu Đặc khu Kinh tế Trung Quốc thuộc Trường Đại học Thâm Quyến, ngày 14/3/2013 đăng tin: ngày 19/1/2013, Tỉnh ủy Quảng Ninh đã mời 5 chuyên gia của Trung Quốc, trong đó có bà GS Đào Nhất Đào sang Quảng Ninh dự Hội thảo khoa học về Đặc khu Kinh tế, các hình ảnh Ông Phạm Minh Chính và bà Đào Nhất Đào kề vai sát cánh bên nhau để xây dựng Đặc khu Kinh tế Vân Đồn.
Phạm Minh Chính, Bí thư Tỉnh ủy Quảng Ninh, gặp bà Đào Nhất Đào ngày 19/1/2013, là ngày TQ chiếm Hoàng Sa. Ảnh: ĐH Thâm Quyến.
Phạm Minh Chính (thứ 3 từ phải sang) và những người trong phái đoàn TQ gặp nhau ngày 19/1/2013. Ảnh: ĐH Thâm Quyến.
Nguyễn Văn Đọc (thứ tư từ phải sang), Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Ninh, gặp phái đoàn TQ ngày 19/1/2013. Ảnh: ĐH Thâm quyến
Báo Quảng Ninh của cơ quan Tỉnh ủy Quảng Ninh, ngày 19/3/2014 cũng đăng một bài phỏng vấn bà GS Đào về Khả năng có thể thành Đặc khu Kinh tế của Khu vực Vân Đồn… Khả năng gì? Tại sao lại lấy Thâm Quyến làm tấm gương cho Vân Đồn noi theo?
Như tôi đã nói ở trên, Đặc khu kinh tế Thâm Quyến là ý chí chính trị của Đặng Tiểu Bình từ những năm 70 của thế kỷ trước, thực chất làng chài bên bờ sông Thâm Quyến cạnh Hồng Kông không có chút tiềm năng gì cả. Họ chỉ quyết tâm xây nhiều nhà chọc trời và đưa công nghệ ở chỗ khác đến, di dân ở chỗ khác đến mà thôi.
Thâm Quyến nằm cạnh Hồng Kông. Ảnh: Google map
Vậy Vân Đồn có gì? Và tại sao họ lại mang kinh nghiệm và hình ảnh như Thâm Quyến đến đây? Vân Đồn không có gì cả ngoài du lịch. Mà Du lịch thì không cần nhà chọc trời.
Vân Đồn lại là một khu quân sự. Mà Quân sự thì không thể giao cho người nước ngoài đầu tư. Thế mà hôm nay, luật đầu tư chưa được thông qua mà Pano giới thiệu quy hoạch Đặc khu Kinh tế Vân Đồn đã làm xong và đã quảng cáo khắp nơi rồi. Rõ ràng quy hoạch này do TQ làm để TQ thực hiện?
Mất Vân Đồn là mất Vịnh Hạ Long, là mất nước. Thưa ông Trung tướng Phạm Minh Chính, ông có hiểu điều đó không? Chắc ông có hiểu, ông rất hiểu.
Nhưng ông vẫn làm, vì ông đã thực sự đã là tay sai của TQ mất rồi, khi ông đã là UVBCT, đã làm Trưởng ban Tổ chức TW, ông đã tiếp tay cho bọn bán nước làm hai đặc khu Kinh tế nữa là Bắc Vân Phong và Phú Quốc. Tôi không cần nói dài, hai địa điểm đó cũng rất quan trọng về quân sự, nhưng Trung Quốc đang biến nó thành các ổ cờ bạc đĩ điếm.
Chỉ vì ông quá tinh ranh nên ông vẫn che mắt được thế gian đấy thôi. Hơn nữa, cũng có thể có người biết rõ hết rồi, nhưng chưa đến lúc quật lại ông đấy ông tướng ạ. Nhưng ông tướng ơi, Trời có mắt và rất công bằng.
Tôi xin tiết lộ với ông tôi có khả năng nhìn thấu tim gan ông đó. Ông có muốn biết khả năng của tôi không? Xin kể: Sáng ngày 1/7/2013, tại phòng khách của UBND tỉnh Yên Bái, tôi được ông Phạm Duy Cường, Chủ tịch UBND tỉnh Yên Bái tiếp. Tôi gặp ông ta, với thiện chí khuyên ông ta đôi điều.
Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một đám mây đen bay qua trán ông ta.
Tôi dừng lại hỏi:
– Anh Cường ơi, anh sinh năm nào?
– Tôi sinh năm 1958 chị ạ.
– 1958?
Tuổi Mậu Tuất?
– Chó ăn giữa chợ? Anh tinh khôn nhanh nhạy lắm: Đớp đâu trúng đấy, đánh đâu thắng đấy. Nhưng hãy cẩn thận. Sẽ có lúc anh bị cái gậy phang vào đầu… tôi khuyên anh…
Tôi không ngờ, vừa leo lên Bí thư Tỉnh ủy thì ông ta ăn đạn chết tươi. Còn ông, thưa ông Trung tướng? Ông sinh ngày 22 Tháng Chạp năm Dậu, tức là đã sang tuổi Mậu Tuất được gần hai tháng rồi. Ông không những tinh khôn mà còn phản chủ nữa. Nhìn khóe môi của ông là tôi thấy điều đó.
Tôi khuyên ông hãy mau mau sám hối đi. Với bản chất tinh khôn, ông thừa sức lập công chuộc tội. Công gì và tội gì ông tự biểt. Nếu ông thực tâm sám hối, đại họa sẽ qua. Bằng không, đại họa khó tránh lắm đó ông ạ.
Tôi thành thật khuyên ông, còn người đàn bà trong nhóm tội phạm bán nước với ông là bà Nguyễn Thị Kim Ngân thì đã đến lúc mạt vận rồi.
T.T.V.
Bài 2:
Viết trong những ngày đất nước đang chuyển mình
30-4-2019
Tôi không phải là nhà chính trị, cũng không phải là một fortune teller, nhưng với những năm tháng từng trải của mình, tôi hiểu sâu sắc rằng, đất nước VN đang ở trong những ngày biến động dữ dội, nhưng mỗi ngày một sáng sủa hơn.
Đại gia đình tôi đã trải qua 72 năm và có ít nhất 3 thế hệ sống trong nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, thành lập ngày 2/9/1945 và đến hôm nay là những ngày cuối cùng của Cộng hòa XHCN Việt Nam do ĐCSVN lãnh đạo. Nhìn vào những biến động của đại gia đình mình trong 72 năm qua, tôi “nhìn thấy” sự biến động của đất nước và tôi tin chắc rằng mọi thứ đang được phát triển theo một quy luật mà không thế lực nào cưỡng nổi.
Thế hệ thứ nhất
Năm 1945, cha tôi là một thanh niên 30 tuổi, đầy lòng yêu nước, ngây thơ và hăm hở theo Việt Minh rồi trở thành Đội viên Đội tự vệ Hoàng Diệu từ những ngày đầu kháng chiến chống Pháp. Cha trở thành công an mật Hà Nội năm 1947, được kết nạp vào ĐCS năm 1948, rồi lên chiến khu Việt Bắc, rồi trở về Hà Nội ngày giải phóng Thủ đô năm 1954…
Khi cha tôi mất năm 2002, cụ vẫn là một cán bộ cách mạng lão thành, sống kham khổ, trong sạch và khi nhắm mắt xuôi tay, cha mãn nguyện ra đi vì đã cống hiến cả đời mình cho sự nghiệp giải phóng quê hương. Tôi thương cha, đến phút chót cuộc đời, cha không hiểu hết con đường cách mạng của mình đúng sai ở chỗ nào?
Cậu ruột, em trai thứ 3 của mẹ tôi thì khác hẳn. Là một thanh niên học sinh yêu nước của trường Bưởi Hà Nội, cậu tôi rủ các bạn cùng trường, đi quyên góp gạo tiền, nấu cháo phát chẩn cho bà con nghèo đói ở các làng quê, nạn nhân của nạn đói 1945… Nhưng cậu tôi không theo Việt Minh, ông và các bạn ông hưởng ứng lời kêu gọi của Thủ tướng Trần Trọng Kim, khi Chính phủ Trần Trọng Kim bị Việt Minh đánh đổ, cậu tôi bị Việt Minh bắt giam và bị giết chết.
Thế hệ thứ hai
Chồng tôi và tôi cùng lớn lên trong nhà trường xã hội chủ nghĩa. Khác với tôi, chồng tôi luôn tỏ ra là một người sống có kỷ luật, ngoan ngoãn và trung thành với chế độ. Chồng tôi được kết nạp vào ĐCS năm 1961, ông được tổ chức cơ quan và chính quyền nhà nước cưng chiều, được cử sang Anh tu nghiệp tiếng Anh năm 1979, sang Hà Lan, sang Nhật học tập về Quy hoạch quản lý kinh tế. Ông được Ủy ban Hợp tác kinh tế đối ngoại của Chính phủ phân công phụ trách khối Bắc Âu, đã từng có quan hệ thân tình với Thụy Điển, là khách quý được cố Thủ tướng Thụy Điển Olof Palme mời tới nhà riêng ăn cơm chiều…
Đã đặt chân tới hơn 40 nước phi XHCN, chồng tôi có dịp tiếp cận, kết bạn và tìm hiểu khá kỹ về “chế độ tư bản giẫy chết”, ông từng cố gắng mang những hiểu biết của mình, thuyết phục, phân tích cho các quan chức cùng thời. Có người ủng hộ và muốn làm cuộc cải cách, như Thủ tướng Võ Văn Kiệt, như Thứ trưởng Trần Quang Cơ, nhưng các vị đó suy nghĩ nhiều mà chẳng làm được việc gì.
Khi cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt bị ám hại qua đời, chồng tôi hiểu rằng mọi cố gắng chưa hợp thời đều bị thất bại; ông về hưu năm 2000, bỏ ĐCS, ông ở nhà nuôi dạy thằng Út, hy vọng thằng con lớn lên sẽ không bỏ phí cuộc đời như cha nó.
Khác hẳn với chồng, tôi ngang bướng và rất “vô kỷ luật”, tốt nghiệp kiến trúc tại Thượng Hải năm 1966, theo học “The International Post-Granduate Training Course on Ecosystem Management” ở Dresden năm 1980-81. Trở về nước, tôi chỉ chăm lo công tác chuyên môn là nghiên cứu kiến trúc cảnh quan, bỏ nhiều thời gian nghiên cứu về Phong thủy. Tôi từ chối mọi cơ hội được đề bạt thăng chức, tôi không nộp đơn xin vào ĐCS và năm 1992, tôi nằng nặc đòi nghỉ hưu khi mới 51 tuổi.
Từ ngày được sống cuộc đời tự do, tôi lập công ty tư nhân, tự đi kiếm việc làm thuê để nuôi sống bản thân và gia đình, tôi bắt đầu quan tâm đến xã hội xung quanh và vận mệnh đất nước.
Càng hiểu sâu về Phong thủy, tôi càng khao khát cơ hội được phục hồi HÀO KHÍ THĂNG LONG của các triều đại Lý, Trần, Lê, khi xưa. Tôi bắt đầu quan tâm và không ngần ngai hiểm nguy, tôi lên tiếng ngăn cản Dư án Thủy cung Thăng Long ở Bán đảo Tây Hồ năm 1998, lần đầu tiên có một quan chức cao cấp là Phó TT Ngô Xuân Lộc mất chức và có kẻ vào tù.
Thế hệ thứ ba
Chồng tôi bị trọng bệnh và qua đời cuối năm 2012. Còn lại một mình, tôi bán nhà và cho thằng Út theo học Trường quốc tế tại Hà Nội rồi đi du học tại Vương quốc Anh từ năm 2017. Trong 7 năm theo học tại trường quốc tế song ngữ Hanoi Academy, con tôi được tiếp xúc với các thầy cô giáo quốc tế, với khẩu hiệu “Becoming a Global Citizen” in trên trang phục, tôi muốn đứa con nhỏ được lớn lên trong bầu không khí lành mạnh, được thoát khỏi mọi kỷ niệm đau buồn mà gia đình đã trải qua.
Thỉnh thoảng nhà trường tổ chức cho học sinh đi dã ngoại, các cháu quyên góp quần áo, sách vở và dụng cụ học tập trợ giúp những học sinh kém may mắn ở vùng cao, vùng xa… nên đến khi nộp hồ sơ để đi du học, thầy giáo quốc tế hỏi cháu muốn chọn ngành gì? Cháu trả lời: Nghiên cứu Tâm lý Xã hội. Hỏi tại sao? Cháu nói: Nhiều người cần giúp đỡ quá, phải hiểu họ thì mới giúp họ được. Thầy giáo chủ nhiệm người Mỹ nói với tôi rằng đó là câu trả lời nghiêm túc của một một đứa trẻ sống có trách nhiệm. Và tôi hoàn toàn yên tâm, tiễn con ra đi. Ở xa, vài ngày cháu lại gọi về động viên mẹ ăn ngủ điều độ và đừng làm việc quá sức.
Tôi không làm việc quá sức. Tôi biết điều tiết bản thân và giữ gìn sức khỏe. Ở nhà một mình, tôi rảnh rang theo dõi mọi biến động của xã hội. Đến nay, đã có hàng chục, hàng trăm và hàng ngàn dự án chiếm đất làm giàu của rất nhiều tập đoàn bất động sản trên khắp đất nước. Và đến nay tôi hiểu sâu sắc rằng sự suy thoái xã hội đã đến bước trầm trọng, không ai cứu vãn nổi nữa.
Mặt khác, tôi cũng nhận ra nền tảng xã hội đang chuyển mình rõ rệt và mỗi ngày một rõ rệt hơn. Các lệnh cấm đoán, bắt bớ tù đày không ngăn cản được lòng dân suy nghĩ và nói lên mọi suy nghĩ của mình.
Nếu 20 năm trước, một nhóm KTS chúng tôi có thể ngăn chặn một Dự án Thủy cung Thăng Long tội lỗi và đánh đổ ông Phó Thủ tướng Ngô Xuân Lộc, thì hôm nay có nhiều Thủy Cung Thăng Long khác tội lỗi hơn và trong số đó có một đệ tử gần gũi của ông Ngô Xuân Lộc khi xưa, là ông Đinh La Thăng, Ủy viên BCT cùng một lũ đầu trâu mặt ngựa đã phá nát và đục khoét đất nước mà công chúng mong mỏi làm sao có được một Bao Công tái thế” để chống lại lũ cuồng tiền bạc đó, nên họ hướng về cái lò lửa được nhen lên từ ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước mà họ sốt sắng mệnh danh cho là công cuộc “đốt lò vĩ đại” của cụ Tổng Chủ.
Thử hỏi, trong tất cả những kẻ đã bị ném vào lò của cụ Tổng Chủ, có kẻ nào bị oan uổng không? Không có kẻ nào oan uổng cả. Nhưng tôi e rằng, ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước sẽ không có đủ lò để đốt hết lũ sâu mọt chúng nó đâu, bởi vì lũ sâu mọt kia là sản phẩm của cơ chế XHCN mà ông là thủ lĩnh. Mỗi ngày lại xuất hiện thêm nhiều kẻ độc ác tham lam, khốn nạn hơn, bọn đó không chỉ đáng ném vào lò, mà cần phải bị tru di tam tộc.
Có lần tôi đã viết thư gửi cho ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước, xin ông đừng nghĩ tôi không phải đảng viên cộng sản thì tôi chống đảng. Cha tôi, chồng tôi từng là những ĐVCS ưu tú, từng sống trong sạch tận tụy vì lợi ích của đất nước… nhưmg thời đó qua rồi. Còn ông, tôi khuyên ông tự giải tán Đảng Cộng sản trước khi bị nhân dân lật đổ.
Năm 2018, bà Chủ tịch quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân quăng các bản hồ sơ Đặc khu kinh tế lên bàn hội nghị Quốc hội, ép Quốc hội thông qua Luật Đặc khu với lời tuyên bố tỉnh bơ “Bộ Chính trị đã quyết”, nhưng cuối cùng Luật đặc khu đã bị ngăn lại. Công của ai, tội của ai tôi không tiện bàn, tôi chỉ khẳng định công lý đã thắng thế và trong giới chóp bu cộng sản, có người đã tỉnh ngộ.
Cũng như vấn đề Biển Đông sôi động nhiều chục năm qua, khiến cả nước căm hờn, phẫn nộ, khi người “bạn vàng”, “thân thiết như môi với răng” của VN ta xưng xưng nói rằng, Biển Đông của ta là Biển Hoa Nam của họ. Nhưng xin chớ bi quan, cho đến hôm nay, quan hệ hợp tác về quốc phòng giữa VN và Hoa Kỳ đã là Hợp tác chiến lược toàn diện. Vào những ngày ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước lâm bệnh nặng, Đô đốc Philip Davidson, Tư lệnh Bộ Tư lệnh Thái Bình Dương – Ấn Độ Dương đến thăm Việt Nam, đã được VN đón tiếp nồng hậu; cũng như khi đoàn nghi sĩ Thượng viện Hoa Kỳ do Thượng nghĩ sĩ Patrick Leahy dẫn đầu đến thăm VN, họ đã được VN đón tiếp thân tình, kể cả việc họ được đến thăm Thiền sư Thích Nhất Hạnh, vị Thiền sư nổi tiếng thế giới có lúc đã bị giới chóp bu CS coi như kẻ bán nước.
Và vài tháng nữa thôi, ông Tổng bí thư – Chủ tịch nước hoặc người đại diện cho ông sẽ đi thăm Hoa Kỳ. Chắc chắn sẽ có nhiều văn bản hợp tác về kinh tế và các vấn đề hệ trọng khác về hợp tác khai thác dầu khí và bảo vệ Biển Đông sẽ được ký kết.
Tóm lại, tôi không quan tâm lắm về bệnh tình của ông TBT-CTN ốm đau ra sao, ông có bị ai ám hại hay không, ở trong một chính đảng đã đến thời suy thoái, lại ở sát sườn với một thằng bạn xấu sẵn sàng ăn tươi nuốt sống mình, thì tôi hiểu rằng bị kẻ xấu rình rập ám hại và mỗi người phải trả giá cho những sai lầm của đời mình là dễ hiểu.
Có điều tôi biết chắc chắn rằng, đã đến lúc Đảng Cộng sản sẽ phải tự giải tán, chế độ độc tài sẽ phải tự thủ tiêu và năm bảy năm nữa khi lứa tuổi trẻ như con tôi trở về, chúng sẽ có đủ trí tuệ, tài năng và nhiệt huyết điều hành đất nước.
Quy luật tất yếu đó sẽ không một ai, không một sức mạnh nào ngăn cản được.
T.T.V.
Tác giả gửi BVN