Có thể không có gì là ngoa ngoắt nếu nói hầu hết các BOT trên đất VN hiện nay đều là BOT bẩn! Nó bẩn vì nhiều lẽ: một là nó hình thành toàn qua chỉ định thầu, kẻ trúng thầu không là CCCC thì cũng là gian thương; hai là nó chuyên đặt sai vị trí; ba là thu phí với giá đã cao mà còn kéo dài thời gian để ăn không ăn hỏng hàng nghìn tỷ tiền của nhân dân.
Gần đây nhất, từ sau vụ cướp tiền của trạm thu phí để lòi ra việc gian lận quá lớn của BOT, các ‘dũng sĩ” đấu BOT bẩn đã sáng kiến ra một chiêu thức đơn giản là đếm bằng ghi chép thủ công số đầu xe qua trạm. Chiêu thức hóa ra quá lợi hại, đã phát hiện ra sự gian lận cực lớn của cả hệ thống BOT bẩn. Chỉ như ở BOT Ninh Lộc, TX Ninh Hòa (Khánh Hòa), đã chỉ rõ như ban ngày, rằng chỉ cần 01 năm, chứ không phải là tới 21 năm (như con số lừa đảo của gian thương với gian quan đưa ra) là đã dư sức hoàn vốn.
Cứ cách đó mà làm thì chắc chắn toàn bộ việc ăn bẩn của các BOT đều sẽ bị bóc trắng, không còn mảnh vải che thân. Sự lợi hại của chiêu thức đó đã khiến cả gian thương lẫn gian quan các loại (có cả quan Bộ Giao thông, quan địa phương và quan Công an) không thể nào chịu nổi, đã cùng hè nhau chống trả quyết liệt: nào đóng giả côn đồ đánh đập khủng bố, chửi rủa, cả việc vu cho anh chị em làm theo Việt Tân, rồi bắt giam, cả đánh cắp sổ ghi chép v.v. khiến dư luận căm phẫn gây ra những cơn bão trên mạng xã hội và ngay cả một số báo ‘quốc doanh’ như Thanh niên, Giáo dục VN… Đến nỗi ông Thủ tướng Nguyên Xuân Phúc cũng không thể làm ngơ, phải lên tiếng: “Yêu cầu kiểm soát chặt hoạt động thu phí trên cả nước”. Chỉ tiếc, ông Phúc nói thế nhưng cấp dưới họ đâu thèm nghe. Mới ít giờ trước đây, Công an huyện Quế Võ Bắc Ninh ghép tội “gây rối trật tự công cộng” để bắt anh Hà Văn Nam (trong khi anh chỉ cùng tham gia đếm xe mà thôi).
Thế mới biết, BOT bẩn sẽ còn bẩn dài dài vì cả hệ thống cai trị đều hoặc cũng bẩn như BOT, hoặc chính vì thông đồng với rất nhiều bọn bẩn (không riêng gì bọn BOT bản), bị bẩn lấm đầy mình mà trở nên bất lực, không còn trị nổi cái bọn ngáng đường ăn bẩn, nên VN mới trở thành “Một quốc gia không có đường đi”, đúng như đầu đề bài viết!
Bauxite Việt Nam
Việt Nam có thể là quốc gia duy nhất không có đường đi cho quốc dân đồng bào mình, theo một cái nghĩa nào đó vì lẽ đơn giản là muốn đi, người dân phải bỏ tiền ra mua đường, nếu không thì họ không bao giờ đi đâu được. Ai cho họ qua trạm BOT?
Có một nỗi buồn cay đắng hơn khi người ta lấy tên vị lãnh tụ kiệt xuất của dân tộc, là danh nhân văn hoá thế giới, vì người ấy mà hàng triệu người sẵn sàng hy sinh tính mạng và của cải để xả thân chiến đấu giành lại độc lập, tự do cho dân tộc, để đặt tên cho một con đường, đó là đường Hồ Chí Minh. Ấy vậy mà con đường ấy không bất kỳ ai có thể đi được nếu không phải móc tiền ra.
Nếu đi từ thành phố Hồ Chí Minh lên Gia Lai thì người ta thấy trên đất Bình Dương có hai trạm BOT thu phí 15000đ/ lượt đối với xe ô-tô con,các trạm còn lại, cứ cách nhau 70km là có một trạm, mỗi tram thu 35000đ/lượt đối với ô-tô con, 140000đ/ lượt đối với ô-tô tải. Trên đoạn đường trên dưới 800 km này, người ta phải chi vào khoảng 500.000đ tiền thu phí (đối với ô-tô con), số tiền này tương đương với một nửa tiền xăng dầu của chiếc xe.
Câu hỏi đặt ra là nếu người ta không muốn đi trên đường BOT thì còn có con đường nào để đi không? Nếu không thì rõ ràng quốc gia không có đường đi. Vậy là đường đi là tài sản riêng của những người có tiền? Ai cho phép họ tự tiện tiếm quyền của đất nước? Đây là việc làm tệ hại hơn thời kỳ phong kiến, thực dân!
Một khía cạnh khác là ai mà không biết Ban Quản lý đường Hồ Chí Minh đã sử dụng hàng trăm ngàn tỷ ngân sách vào việc xây dựng con đường này, mà sao giờ nó lại biến thành tài sản của các nhà mạo nhận BOT? Vì lý do họ cơi nới ra thêm một chút mà tất cả đều thành sở hữu của họ?
Cái lắc léo là nó nằm ở chỗ cơi nới, thêm thắt chút đỉnh này. Nó có ý đồ và kịch bản ngay từ đầu. Một thứ chủ trương xấu xa, bẩn thỉu của lợi ích nhóm mà trong đó chỉ “nhà đầu tư” trá hình, những kẻ nắm tiền và Bộ Giao thông. Họ kê khống cho cố sát những khoảng đầu tư bổ sung mà đôi lúc cũng chưa thật sự cần thiết, để chia chát ngay từ khi dự án vừa chuẩn bị đầu tư và ngay lúc khởi công. Họ đổi chác nhau thời gian thu phí với những tính khác xa thực tế và viễn cảnh phát triển kinh tế đất nước. Đây cũng lại là một khoản tiền bỏ túi không nhỏ của những kẻ có thẩm quyền.
Sự lộ mặt sau vụ việc trạm BOT Dầu Giây bị cướp, cho đến việc thanh tra vào cuộc và kết luận rằng “không có gì bất thường”, người ta nhắm mắt cũng biết nó là cái gì. Giờ đây người dân bò ra đường để đếm xe qua trạm, làm lộ rõ những toan tính khốn nạn của những nhóm lợi ích thì Nhà nước trả lời như thế nào đây? Do tính toán dở, tính không sát thực tế ư? Láo! Các ông là những kẻ gian hùng đầy mưu ma chuớc quỷ, khôn lỏi và lọc lừa chứ đừng nói là thơ ngây.
Bây giờ biết hết rồi thì tính sao đây hay tiếp tục lì lợm và chay mặt chịu đấm để tiếp tục ăn xôi? Nhân dân đòi hỏi Quốc hội, Chính phủ phải nhìn thẳng vào sự thật để có biện pháp tức thì chứ không thể để cho bọn đầu trâu mặt ngựa ngang nhiên tung hoành xâm phạm tài sản quốc gia và lợi ích của nhân dân. Trước mắt là giảm giá xăng dầu, trừ ngay cái khoản tiền cầu đường cấu thành trong giá đó.
Đất nước này có ngóc đầu nổi không khi để các nhóm lợi ích ngang nhiên tồn tại? Xuất nhập khẩu có thể cạnh tranh hay không khi mà phí chồng lên phí? Và đất nước này có vô lý hay không khi không có con đường đi cho người dân? Có ngôi nhà nào được xây lên ở chỗ không có lối đi? Có kiến trúc sư nào ngu ngốc đến thế không? Có Chính phủ nào kiến tạo như thế không?
Tôi đang nói đến không chỉ là con đường Hồ Chí Minh mà muốn nói đến tất cả con đường trên toàn lãnh thổ Việt Nam nhưng cay đắng nhất vẫn là con đường mang tên Hồ Chí Minh (QL14).
Hay là đến một ngày nào đó con đường Hồ Chí Minh trên biển cũng sẽ có trạm BOT?
Nguồn: FB Trần Mã Thượng