J.B Nguyễn Hữu Vinh
Có thể nói rằng cho đến khi cái gọi là “Quốc hội” Việt Nam được chỉ thị của Bộ Chính trị Đảng CSVN đưa ra bàn bạc để thông qua cái gọi là “Luật Đơn vị hành chính đặc biệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc” thì âm mưu bán nước đã lộ rõ trước quốc dân đồng bào.
Cả đất nước dậy sóng phẫn nộ, bởi ba vị trí được đưa ra để làm “Đặc khu” kia là các vị trí hiểm yếu nhất về an ninh quốc phòng của đất nước. Oái oăm thay cái gọi là “luật” này mở đường cho việc “nước ngoài” – mà ai cũng hiểu rõ và chỉ rõ ra rằng đó là Trung Cộng – được thuê với thời hạn 99 năm.
Ba vị trí này nằm ở cả ba miền Bắc – Trung – Nam suốt chiều dài đất nước. Nghĩa là chỉ cần ba điểm này, kết hợp với Hoàng Sa, Trường Sa đang được anh “bạn vàng” của đảng – kẻ thù truyền kiếp luôn âm mưu bành trướng của dân tộc – “thống nhất quản lý” cùng với Bauxite ở Tây Nguyên và Formosa Vũng Áng, thì cái lưới rất mềm mại của Trung Cộng đã có thể cột chặt đất nước ta khỏi quẫy đạp.
99 năm, nghĩa là với 5 đời người, đưa nhà cho kẻ thù ở hẳn là rất có ý nghĩa trong việc “giao thiệp” với kẻ thù của dân tộc.
“Dâng đất cho giặc – Bán nước có văn tự”
Có lẽ trong lịch sử đất nước ta, chỉ có thời Cộng sản mới có chuyện cho kẻ thù dân tộc mượn, thuê lãnh thổ mà thôi.
Còn nhớ, trên tuyến biên giới phía Bắc nước ta, có những điểm cao xen kẽ giữa Trung Cộng và Việt Nam, khi Trung Cộng đưa lý do đến những vùng xa xôi của họ rất khó khăn nên đặt vấn đề “mượn” những con đường qua lãnh thổ Việt Nam, thì với tinh thần “Quốc tế vô sản cao cả”, đảng CSVN không ngại ngần cho “mượn”.
Thế rồi từ “mượn” cho đến chiếm chỉ là một quá trình. Và sau cuộc chiến 1979, thì phần lãnh thổ Việt Nam mà những con đường Trung Cộng được đi qua đã biến mất.
Cái gọi là “hiệp định biên giới” do đảng lén lút ký với kẻ thù vào năm 1999, đã làm cho khối người dân vào tù, mất xác chỉ vì tò mò đòi hỏi đảng minh bạch chuyện biên giới.
Thế rồi, khi từng vùng lãnh thổ cụ thể như Bản Giốc, Ải Nam Quan và nhiều nơi khác không cánh mà bay, người dân chỉ biết ngửa mặt kêu Trời.
Lịch sử sẽ còn ghi lại những tên bán nước hại dân là những tên cầm đầu cái đảng Cộng sản và ký Hiệp định này như Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và những cái loa, công cụ như Lê Công Phụng – Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, trưởng đoàn đàm phán biên giới với cái tội làm biến đi 15.000 km vuông đất liền và 11.000 km vuông mặt biển dâng cho Trung Cộng.
Khi những nỗi đau từ việc mất đất đai trên biên giới, mất mặt biển của Tổ Quốc chưa nguôi, thì người ta bắt đầu đối mặt với việc Trung Cộng ngang nhiên xây dựng kiên cố, biến những phần lãnh thổ đang chiếm cướp của Việt Nam như Hoàng Sa, Trường Sa thành những pháo đài quân sự.
Đảng câm như thóc, không một động thái nào khả dĩ ngoài cái băng cassete cũ kỹ quay đi quay lại đến chán tai từ mồm cái gọi là “người phát ngôn Bộ Ngoại giao” hoặc những cuộc “giao thiệp” với sứ quán của giặc Tàu để tỏ cho thiên hạ biết hết sự hèn hạ của cái đảng “quang vinh” này.
Kế đến, tiến thêm một bước công khai trong ván bài thôn tính lãnh thổ, tên bạn vàng của đảng, kẻ thù khốn nạn của đất nước này tiến hành vào ngay cửa nhà mình khoan thăm dò dầu khí. Cả đất nước bừng lên phẫn nộ, bằng những cuộc biểu tình rầm rộ thể hiện tinh thần yêu nước.
Đến lúc đó, đảng mới ra mặt bán nước cách trắng trợn bằng cách đàn áp, bắt bớ và hãm hại những người yêu nước. Trên mặt trận tuyên truyền, đảng leo lẻo rằng “Đã có đảng và nhà nước lo”.
Đám thân người đầu lợn mang tên Dư luận viên, những kẻ chỉ biết cho ăn no là nhảy cỡn lên réo eng éc ca ngợi đảng và được đảng sử dụng như những cái loa, những công cụ đi trấn áp người yêu nước.
Điều hài hước ở đây, là tên Dư luận viên Quang Lùn – kẻ có ông nội và ông ngoại được đảng chiếu cố cho chết đói trong nhà tù Cộng sản hồi Cải cách ruộng đất – đã nói huỵch toẹt ra nhiệm vụ của chúng là “Làm những việc mà đảng và nhà nước không làm được”. Đó là những việc mà đảng không thể giơ cái mặt thớt ra trước thiên hạ khi muốn đổ mắm tôm, khủng bố, đổ sơn, chửi bới hoặc phá phách người yêu nước thể hiện tinh thần của họ, thì đảng xua đám này ra làm càn và đứng đằng sau bảo kê.
Những hành động đó, nhằm dập tắt thái độ người dân thể hiện tinh thần yêu nước, dập tắt tất cả mọi lời nói, ngôn ngữ và hành động liên quan đến lãnh thổ của Tổ Quốc.
Mỗi lần Tổ Quốc bị hạ nhục, bị xâm lăng, khi người dân phản ứng, đảng liền hô hoán “Vì đại cục” để dẹp sự phản ứng của người dân.
Kết quả là cả gần 100 triệu người Việt phải bầm gan, ứa máu cho đảng mặc sức tung hoành bắt tay với giặc mà bán nước.
Việc bán nước được bắt đầu bằng những phương pháp “thâm như Tàu” về mọi mặt đã dần dần trói tay chân người Việt lại về văn hóa, kinh tế, chính trị, giao thương với bên ngoài…
Trong quá trình đó, nhằm chỉ lo bảo vệ cái ghế quyền lực của đảng đã cướp được, nhà cầm quyền CSVN đã tìm mọi cách hành động. Oái oăm thay, người dân đọc được ngày càng rõ hành động “hèn hạ với giặc, hung hãn với dân và phản dân hại nước” của họ.
Thế rồi từng bước một, từ lớn đến nhỏ theo một lộ trình vạch sẵn, đảng CSVN đã chỉ thị cho đám rối mang tên “Quốc hội” tiến thêm một bước mới là ra “luật” nhằm đưa lãnh thổ vào tay giặc mà nói theo ngôn ngữ dân gian là “Bán nước có văn tự”.
99 năm và hậu quả khôn lường
Tôi đã đến tòa nhà cao nhất thành phố Thâm Quyến của Trung Cộng bên bờ sông Thâm Quyến tiếp giáp với Hong Kong. Ở đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà, có một bức tượng sáp bằng người thật. Đó là tượng Nữ hoàng Anh Elyzabeth và Đặng Tiểu Bình trong cuộc gặp gỡ khi bàn về việc trao trả lãnh thổ Hong Kong lại cho Trung Quốc.
Người hướng dẫn nói với tôi rằng: Khi Đặng Tiểu Bình nói lời cuối cùng trong buổi gặp gỡ đó là bằng mọi giá, phải lấy lại Hong Kong, Nữ hoàng Anh Elyzabeth đã choáng. Điều đó như một sự khẳng định khát khao lãnh thổ bằng mọi giá đối với bọn bành trướng mà trước đó, triều đình Mãn Thanh, suy đồi và yếu nhược đã phải cho mượn hoặc thuê đến 99 năm, một cái mốc mà nhiều đời không còn nhớ.
Và ngày này, Cộng sản Việt Nam đang tiếp tục bước vào những bước chân của một thể chế suy đồi rồi sụp đổ hơn cả trăm năm trước.
Có điều là ở đây có sự khác biệt lớn. Đó là Triều đình Mãn Thanh xưa kia, còn biết mà cho nước Anh, hoặc Bồ Đào Nha những nước văn minh kia mượn, thuê lãnh thổ. Để rồi từ đó, người dân Hong Kong và Macau được phồn vinh, thịnh đạt.
Còn Cộng sản Việt Nam dâng cho Tàu lãnh thổ của mình, thì người dân sẽ biến thành những vùng như Tân Cương, Tây Tạng… những nơi mà mạng người dân không bằng một con ruồi và người Hán cai trị họ như súc vật.
Chỉ bởi đơn giản rằng, chính người dân Đại lục còn nhục nhằn đói rách thì làm sao cộng sản có thể đối xử tốt với người dân thuộc địa, chư hầu của mình.
Rồi 99 năm sau, khi mấy đời người đã qua đi. Tiền đồ và của hồi môn mà chế độ cộng sản này để lại cho con cháu là hàng núi tiền nợ, một cơ đồ cạn kiệt hết mọi tài nguyên, nguồn sống, đất nước biến thành sa mạc, ô nhiễm mọi nơi, suy vong dòng giống… thì thử hỏi con cháu chúng ta sẽ tồn tại bằng gì?
Nguyên nhân của mọi nguyên nhân: Con nghiện đi cầm cố
Nhiều người hỏi rằng, tại sao đến giờ này, nhà cầm quyền CSVN luôn nghĩ ra được lắm chiêu trò đến vậy, vừa lạ lùng, vừa đảo ngược các giá trị văn hóa lịch sử xưa nay và đi ngược lại lợi ích đất nước, dân tộc?
Xin thưa là ở đây có hai nội dung cụ thể để nhà cầm quyền CSVN đặt ra, hăng hái thực hiện và mục đích của nó.
Thứ nhất, với thể chế cộng sản, việc giữ cái ngai vàng cướp được là quyền lực, để bóp nặn người dân là mục đích, biến người dân thành nô lệ là chuyện đương nhiên không cần suy nghĩ. Bởi xưa nay, với họ Chủ nghĩa cộng sản mới là quan trọng, còn dân tộc, đất nước chỉ là thứ không được tính đến.
Chính vì thế, khi người dân có can ngăn việc đưa Bauxite vào Tây Nguyên, đưa Formosa vào Hà Tĩnh… với những hậu quả được báo trước, thì đảng vẫn bỏ ngoài tai. Và câu nói nổi tiếng cho sự phản động đang được nhắc đến là “Đây là chủ trương lớn của đảng, phản đối cũng phải làm”. Để rồi hậu quả thì dân chịu.
Thứ hai, là với chế độ độc tài, tham nhũng đến mức lũng đoạn và suy đồi hiện nay, cơn khát tiền đã trở thành một thứ ma túy mà càng dùng càng phải tăng liều lượng.
Đến mức mà nhà nước sau khi bán hết tài nguyên đất nước, vay nợ tứ phương không đủ cho cơn nghiện hút của mình, thì việc tính đến bán nhà bán đất là tất yếu. Mới đây thôi chính phủ đã quyết định vay 17 tỷ đồng để trả nợ 11 tỷ. Con số vay để trả nợ làm người ta giật mình nhớ lại thành ngữ “giật gấu vá vai” mà dân ta thường sử dụng xưa nay cho những kẻ bần cùng.
Khi đảng trở thành con nghiện, tiêu phá đến những đồng cắc cuối cùng, tài sản, tài nguyên đã bị đào lên bán lỗ, thì việc cầm cố gia tài, thổ nhưỡng là chuyện hẳn nhiên phải đến.
Bên cạnh đảng “tài tình, sáng suốt và quang vinh” kia, ông bạn vàng của đảng đang tiến hành một mô hình “Chủ nghĩa đế quốc chủ nợ” bằng cách cho vay và áp lực để đối thủ phải cho nhượng đất, thuê lãnh thổ rất thành công. Srilanka là một ví dụ gần đây nhất khi buộc phải cho Trung Cộng thuê cảng 99 năm mới được giảm nợ là một ví dụ.
Cũng từ muôn đời nay, anh bạn vàng của đảng vốn cao tay và thâm trầm luôn biết dùng đồng tiền đi trước, để mua cả bộ máy, cả hệ thống thì việc một đảng tham nhũng, đục khoét mắc bẫy là chuyện bình thường.
Và khi cơn nghiện đã đến mức phát bệnh, thì việc trí trá bằng luật, bằng “Quốc hội”… chỉ là những màn diễn thô kệch mà thôi. Chính Nguyễn Thị Kim Ngân đã nói: “Bộ Chính trị đã kết luận rồi… phải bàn để ra luật chứ không thể không ra luật đặc khu”. Để rồi qua đó, chúng có thể to mồm mà nói rằng “Quốc hội là của dân, sai thì dân chịu chứ kỷ luật ai” – Nguyễn Sinh Hùng, nguyên Chủ tịch “Quốc hội Việt Nam”.
Vì thế, khi Nguyễn Thị Kim Ngân nói rằng: “một đồng rót vào đây là để hút về mấy chục, mấy trăm đồng chứ không phải làm đặc khu để nhiều năm sau nhìn lại thấy không được gì” cũng chỉ làm cho người dân phì cười mà nhắc lại câu nói dân gian: “Đừng nghe cave kể chuyện, chớ nghe con nghiện trình bày” mà thôi.
Suy cho cùng, nếu cái gọi là “luật đặc khu” này được đem ra áp dụng thành công để bán cơ đồ cho giặc, thì lỗi này lại ở chính hơn 90 triệu người dân Việt Nam. Bởi từ xa xưa, Tản Đà đã nói:
Chỉ bởi thằng dân ngu quá lợn
Cho nên, chúng nó mới làm quan
Ngày 1/6/2018
N.H.V.
Tác giả gửi BVN