Phạm Chí Dũng
Cali Today
Cùng với hàng triệu người hâm mộ bóng đá, giới quan chức cũng rơi vào cảnh trạng tiếc nuối nhất. Nhưng khác với hàng triệu người dân, giới quan chức không chỉ mang nỗi nuối tiếc thuần túy bóng đá khi U23 Việt Nam bị thủng lưới ở phút thứ 119 trong trận chung kết gặp Uzbekistan, mà còn là một thất vọng chính trị sâu sắc.
Vietnam – Cali Today News – Ai tiếc nuối khi U23 Việt Nam thua phút 119?
Hàng triệu người hâm mộ bóng đá ở Việt Nam? Đúng. Nhưng còn ai nữa?
Giới quan chức Việt Nam đã làm gì?
Họ, như một não trạng và thói quen quan quyền lẫn phong kiến, vẫn không chịu nhường hàng đầu cho các cầu thủ U23 Việt Nam, bất chấp một hiện thực mà bất cứ đứa trẻ nào cũng đọc được là công đầu thuộc về cầu thủ chứ không phải quan chức.
Sau khi tấm hình trên được loan tải, nhiều người dân đã không giấu được thái độ mỉa mai và phẫn nộ về thói trơ trẽn của giới quan chức. Người ta còn nhìn thấu tim gan của giới quan chức thực dụng chỉ muốn mượn hình ảnh đội tuyển U23 để đánh bóng cá nhân mình.
Bởi một chân lý đơn giản là nếu không có tâm lý tự đánh bóng, quan chức sẽ tự biết lùi xuống hàng sau để nhường chỗ cho các cầu thủ đứng ở hàng đầu.
Cùng với hàng triệu người hâm mộ bóng đá, giới quan chức cũng rơi vào cảnh trạng tiếc nuối nhất.
Nhưng khác với hàng triệu người dân, giới quan chức không chỉ mang nỗi nuối tiếc thuần túy bóng đá khi U23 Việt Nam bị thủng lưới ở phút thứ 119 trong trận chung kết gặp Uzbekistan, mà còn là một thất vọng chính trị sâu sắc.
Nói cách khác, việc đội U23 Việt Nam bị ghi bàn vào lưới ở phút 119 đã tước đi cơ hội bằng vàng để giới quan chức Việt Nam ghi một bàn chính trị quan trọng.
Một bàn thắng chính trị để làm nổi bật phương châm tuyên giáo về “thế nước đang lên” hay “vận nước đang lên”, trong bối cảnh đầu năm 2018 mở màn với một scandal của bộ mặt đối ngoại: Tòa đại sứ Việt Nam ở Chile tích trữ tái phép hàng trăm vây cá mập!
Một bàn thắng chính trị để củng cố tình yêu với đảng cầm quyền vốn đang bị báo cáo là suy thoái trầm trọng, còn trong thực tế đã hầu như mất tích.
Một bàn thắng chính trị để có thể giúp cho người dân, trong cơn phấn khích của mình, dịu bớt công phẫn đối với những chính sách “thu cùng diệt tận” của chính quyền, trở nên dễ dãi hơn với những chính sách đó, mà sẽ khiến Bộ Tài chính Việt Nam tiếp tục tung ra sắc thuế giá trị gia tăng (VAT) tăng từ 10% lên 12%, cho các nhóm lợi ích xăng dầu, điện lực tha hồ tung hoành tăng giá trên đầu trên cổ người dân, cho các cơ quan liên bộ thoải mái “bóc lột dân ta đến tận xương tủy” nhằm bù đắp cho một ngân sách đang mau chóng cạn kiệt bởi nạn tham nhũng và chi xài lãng phí vô độ.
Chỉ một quan chức như Nguyễn Lân Trung thuộc Liên đoàn Bóng đá Việt Nam leo lên xe cầu thủ để “ăn ké”, đã đủ thấy nhu cầu “tự thể hiện” của giới quan chức Việt Nam lớn đến thế nào.
Hoặc cứ nhìn vào dàn người mẫu bán sexy của hãng hàng không bá vai bá cổ cầu thủ là đủ thấy thói thực dụng đầu cơ hình ảnh bóng đá ghê gớm đến thế nào.
Người dân, hàng triệu người dân, trong khi hào hứng xuống đường với áo đỏ, cờ đỏ cùng những bài hát ca ngợi lãnh tụ, ca ngợi chế độ cầm quyền, chỉ mong được xả đôi chút cái stress đã tích tụ từ bao năm qua, thì lại như quên bẵng đi cái gánh sưu cao thuế nặng cùng bao áp chế mà chế độ này đè lên đầu họ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu U23 chiến thắng trong trận chung kết?
Người hâm mộ sẽ reo mừng chưa từng có, cho một thắng lợi chưa từng có của bóng đá Việt Nam. Những người chạy xe ôm, những người bán vé số… sẽ tạm quên chuỗi này cực nhọc để nở nụ cười, hò la và xả stress. Còn giới quan chức sẽ vui mừng gấp đôi, vì đó là cơ hội trời dành cho cơ chế tự đánh bóng hình ảnh cá nhân. Sẽ có vô khối tấm ảnh được chụp với các cầu thủ mà đứng hàng đầu vẫn là những khuôn mặt quan chức bóng mỡ cùng cái bụng to bự vươn ra phía trước.
Cuối cùng, và phải nói một điều có vẻ trái khoáy với tâm lý người hâm mộ: thật may là U23 Việt Nam đã thua!
Đằng nào thì sau cơn phấn khích nhất thời, người dân Việt Nam cũng phải trở về cái nơi chốn mà trong đó họ bị quá nhiều áp lực về thể chất lẫn tinh thần. Đằng nào thì sau cơn say bóng đá và một phút an ủi, họ cũng phải trở về cái thực tại khốn khó và ngày càng khốn quẫn.
Nhưng bàn thắng chính trị của giới quan chức đã bị tước bỏ, bị tước hẳn. Sẽ chẳng còn cơ hội nào để giới này mị dân và mị dân nữa bằng “thế nước đang lên” và “vận nước đang lên” nữa. Cũng sẽ khó khăn hơn hẳn khi giới quan chức kêu gọi “đóng thuế là trách nhiệm và hạnh phúc của nhân dân Việt Nam”.
P.C.D.
VNTB gửi BVN.