Mấy hôm nay, làm gì, đi đâu tôi cũng bị ám ảnh vì lá thư ngỏ của nhà thơ Bùi Minh Quốc tố cáo nhà chức trách Lâm Đồng lại cắt điện thoại, internet của anh. Chuyện “cắt” này không mới, cũng không áp dụng với riêng anh. Đó chỉ là một trong nhiều thủ đoạn vừa hèn hạ vừa thô bạo của những kẻ cầm quyền bất trí, bất nhân, bất dũng, mà cơ sở của những cái đó là bất chính, và do đó bất lực trong việc đối phó với chính nghĩa ngày càng sáng tỏ do những con người có trí, có nhân, có dũng – anh là một vị tiên phong trong số đó – xướng lên để thức tỉnh đồng bào.
Cái mới trong chuyện “cắt” này là: Có lẽ đây là lần đầu tiên người ta công khai bằng văn bản hành chính cái hành động ngang nhiên chà đạp quyền tự do thông tin của công dân được hiến pháp và pháp luật bảo vệ. Kẻ chà đạp lại chính là cơ quan nhà nước có chức trách thực thi quyền này, Sở Thông tin Truyền thông Lâm Đồng! Có lẽ cũng là lần đầu tiên người ta nêu công khai lý do công dân bị cắt quyền thông tin: vì “chống lại nhà nước CHXNCN Việt Nam” theo kết luận của cơ quan nhà nước có thẩm quyền (Công an tỉnh Lâm Đồng).
Đương nhiên, “chống lại nhà nước” thì phải chịu hình phạt, từ tù đầy cho chí tử hình, chứ “cắt” điện thoại thì nhằm nhò gì! Song, tuy không am tường lắm về luật pháp hiện hành, tôi cũng có thể đoan chắc: cái tội tày đình nêu trên chỉ có thể do Tòa án, sau khi xét xử ở ba cấp cho đến giám đốc thẩm, tuyên. Cơ quan công an dù ở cấp cao nhất cũng không có thẩm quyền kết luận và tuyên bố tội này, cũng không có quyền ép buộc những cơ quan nhà nước khác thi hành các biện pháp trừng phạt công dân vì những “tội” do cơ quan mình phát hiện. Một thí dụ không thể hùng hồn hơn: vụ trọng án PMU 16 do Bộ Công an điều tra công phu hàng mấy năm trời, thuyết phục được Tòa án xử ông Nguyễn Việt Tiến tội tham nhũng, cuối cùng còn bị lật ngược, và cả một ông tướng công an lãnh đạo việc điều tra đã hóa thành tội phạm vu cáo!
Như vậy, ta có quyền đặt câu hỏi: phải chăng Công an và Sở Thông tin Truyền thông Lâm Đồng bây giờ bất chấp luật pháp, coi thường công luận đến mức không thèm che đậy việc làm phạm pháp của họ như thường thấy ở các trường hợp “cắt” trước đây, như bảo đường truyền hỏng, hay ít ra cứ im lặng mà “cắt”, hoặc chỉ ra lệnh miệng…
Và như vậy, họ có biết rằng chính họ chứ không ai khác đã làm một việc “chống lại nhà nước CHXHCN Việt Nam” bằng cách phá vỡ lòng tin của người dân đối với chính quyền, đối với luật pháp, khiến quốc tế nghi ngờ sự an toàn và minh bạch của luật pháp Việt Nam, khiến kẻ thù của chế độ có bằng chứng hùng hồn về tình trạng không có tự do dân chủ nhân quyền, chỉ có “công an trị” ở đất nước này!
Song, điều ám ảnh tôi chính là mối lo âu: phải chăng vụ việc này là tín hiệu đèn xanh từ cấp cao hơn cho một thời kỳ đàn áp thẳng tay những tiếng nói phản biện, dao găm vung lên chẳng còn cần miệng nam mô? Lòng tôi không bao giờ muốn nghĩ như thế, cầu mong đó chỉ là sai lầm, ngu dốt của một cấp dưới, chứ nếu lo âu kia thành sự thật thì đau đớn lắm!
Đau đớn cho anh, cho chúng ta, những người thực lòng muốn đóng góp trí tuệ cho sự phát triển của đất nước nhưng luôn bị đối xử như kẻ thù, còn tệ hơn kẻ thù, nỗi đau ấy có nhưng rất nhỏ, vì anh, vì chúng ta đã biết và sẵn sàng chấp nhận mọi nghịch cảnh của riêng mình một khi lương tâm đã ra lệnh phải lên tiếng. Mà đau vì dân mình, sau hàng trăm năm đổ máu để đòi quyền sống từ tay bọn vua quan chúa đất, bọn thực dân đế quốc, đến hôm nay vẫn còn và sẽ tiếp tục phải đổ… đổ nhiều thứ, để đòi quyền sống cho ra sống, mà tối thiểu là sống theo luật pháp, từ tay những người từng là con em, đồng chí, từng chung lưng đấu cật!
Hà Sĩ Phu! Anh biết có hàng ngàn tấm lòng luôn ở bên anh. Anh không chỉ là “Hà” Sĩ Phu, tôi gọi anh là “Việt” Sĩ Phu!
25/5/2010
HH