Những con cá im lặng

Blog Phanxine

clip_image001

Người Việt Nam mình, chỉ mong muốn có cuộc sống bình yên, nhưng rồi sao?

Chúng ta luôn mong muốn như Mỹ. Chúng ta luôn mong muốn như phương Tây. Nhưng chúng ta liệu có biết, nước Mỹ và phương Tây được như ngày hôm nay, người dân của họ đã phải tranh đấu bằng những cuộc biểu tình, đôi khi đẫm máu. Ngay cả cuộc chiến tranh Việt Nam, người Mỹ cũng biểu tình chống lại chính phủ của họ ngay trên nước Mỹ suốt từ năm 1965-1973, mà đỉnh cao là những cuộc biểu tình năm 1969. Cuộc biểu tình Alexanderplatz ở Đông Đức năm 1989, tạo nên sự sụp đổ của phe xã hội chủ nghĩa. Cuộc biểu tình Stonewall ở Mỹ năm 1969 đòi quyền bình đẳng cho người đồng tính. Cuộc diễu hành ở Washington năm 1963 ở Mỹ để người dân hiểu về sự bất bình đẳng chủng tộc và đòi quyền bình đẳng. Không chỉ người lớn, mà cả trẻ em cũng có mặt trong những cuộc biểu tình. Chẳng hạn năm 1978, các em nhỏ ở thác Niagara, New York, Mỹ đã biểu tình để bảo vệ môi trường nơi các em sống – khi mà khoảng 10 tấn chất thải độc hại thải ra chôn dưới sân chơi của các em.

clip_image002

(Hình nguồn từ KPBS)

Điều đáng buồn, là chúng ta chưa có Luật Biểu Tình, mà vì thế, mọi cuộc diễu hành đều không được gọi đúng tên gọi của nó, cũng không có hành lang pháp lý nào để bảo vệ những người tham gia tuần hành.

Những ngày tôi ở Seoul, ngay kế bên khách sạn, luôn có những người biểu tình cầm bảng, bắt loa, căng bạt đứng suốt giữa trời lạnh cóng. Những người cảnh sát đứng đó, một bạn hướng dẫn viên bảo, là để bảo đảm an ninh và bảo vệ cho những người biểu tình. Có cả những quảng trường để mọi người đến đó biểu tình, cứ nộp đơn lên cho chính quyền biết, ngày đó, giờ đó, có khoảng bao nhiêu người đó sẽ đến để biểu tình về vấn đề này, thế là xong. Mọi việc dễ dàng, suôn sẽ, minh bạch. Có những cuộc biểu tình về một vấn đề kéo dài trong nhiều năm trời, chẳng hạn như cuộc biểu tình yêu cầu làm rõ trách nhiệm những người quản lý trong vụ chìm phà khiến nhiều em học sinh bị chết đuối xảy ra mấy năm trước, cho đến nay cha mẹ của các em vẫn biểu tình, chia ca nhau ra để ra biểu tình.

Đó mới thật sự là một cách thức hoạt động lành mạnh và văn minh.

clip_image003

Sáng nay, tôi chỉ là người đứng ngoài.

Từ phía bên này hàng rào kẽm gai ai đó giăng lên chắn ngang đường Đồng Khởi, vốn năm xưa từng có tên gọi Tự Do, nhìn về bên kia dưới chân Nhà Thờ Đức Bà, là đám đông muốn cất tiếng nói ôn hoà trong tiếng loa vang vang “Bà con hãy ra về đừng gây mất trật tự gây cảm trở giao thông”. Chẳng biết đứa nào chặn đường rồi bảo là nhân dân gây cảm trở giao thông. Phía đầu đường thấy treo tấm băng rôn kêu gọi người dân hãy lựa chọn người tài đức xứng đáng để bầu vào quốc hội.

Tôi đứng ngoài.

clip_image004

(hình lấy từ facebook của Nickie Tran)

Chỉ nghe kể lại, có thằng bạn mình trong đó, có mẹ của bạn mình trong đó, có cả rất nhiều bạn của bạn mình trong đó. Người bị bắt đi đâu đó, người bị đánh tơi bời. Cho dù họ diễu hành ôn hoà, cho dù họ đã ngồi một chỗ. Người mẹ này, mang theo con gái của bạn trong một buổi sáng Chủ Nhật đầy nắng, một ngày Chủ Nhật đặc biệt – ngày của mẹ – và bạn bị những người xa lạ mặc đồng phục lao vào đánh. Mình biết bạn từ Facebook của anh Đàm Hà Phú từ câu chuyện bạn làm từ thiện tặng bánh mì miễn phí. Mình tin bạn là người tốt. Và khi đang ngồi cà phê ở một quán nhỏ trên phố đi bộ, cậu bạn của mình đã hốt hoảng quay sang mình nói, “bé Bee bị đánh rồi”… Ubee là tên trên mạng của bạn. Bạn mình quá lo lắng, bỏ luôn bữa cà phê, để chạy đi lo cho cô bạn của bạn. Mình ngồi lại, thấy chẳng biết nên nghĩ gì.

Tự nhiên nhớ tới cậu bé Việt kiều Pháp năm ngoái được cư dân mạng Việt Nam ca ngợi, khi mà em cùng cha đi thăn nơi tưởng niệm những nạn nhân khủng bố ở Paris, nơi vẫn còn nhiều mối nguy hiểm chực chờ vì diễn biến phức tạp vẫn đang diễn ra. “Người cha này thật tuyệt vời, phải cho em bé thấy được cảnh tượng để em chiến thắng nỗi sợ, Tâm sự/dạy con trẻ hiểu biết sự việc xung quanh sớm chừng nào thì sẽ hình thành tinh cách tốt chừng đấy bạn à”, là những gì người Việt mình bình luận dành tặng cho cha con em bé.

clip_image005

(Hình lấy từ facebook anh Thành Lộc, hình ở trên do James Dương chụp)

Rồi mình thấy bức ảnh cậu dân phòng bị xịt hơi cay. Bạn tác giả bức ảnh viết chú thích “Một người lực lượng an ninh bị phần tử quá khích xịt hơi cay”. Phần tử quá khích đó là phe nào thì bạn không biết. Có người bảo cậu này xịt hơi cay vào người dân, chẳng may gió thổi ngược, trúng vào mắt bạn. Không thể biết được sự thật, chỉ có sự thật mà chúng ta chọn lựa để tin. Nhưng bức ảnh những người dân đổ nước rửa mắt cho cậu là có thật. Mình hy vọng cậu thanh niên trẻ này hãy nhớ rằng, những người mà cậu được chỉ đạo đàn áp chính là những người đã bên cạnh cậu khi cậu bị nạn.

Bạn mình sáng nay bảo, Linh ơi, chúng ta đang được sống trong một thời thật đẹp, được chứng kiến tất cả những sóng gió này. Bạn mình lúc nào cũng lạc quan yêu đời.

Mình không lạc quan như bạn. Mình nhìn hai bức ảnh này, chúng sẽ đánh dấu một giai đoạn đầy nỗi buồn.

Lũ cá thì cũng im lặng không dám lên tiếng. Cuối cùng thì chúng cũng chết. Hay cái chết đấy chính là cách chúng lên tiếng, bởi chúng không có quyền được nói.

Và mình, mình chỉ là kẻ đứng ngoài.

Có lẽ không lời bài hát nào phù hợp với những gì đang diễn ra với mình vào lúc này như Mad World (xem link):

All around me are familiar faces

Worn out places, worn out faces

Bright and early for their daily races

Going nowhere, going nowhere

Their tears are filling up their glasses

No expression, no expression

Hide my head, I wanna drown my sorrow

No tomorrow, no tomorrow

And I find it kinda funny

I find it kinda sad

The dreams in which I’m dying

Are the best I’ve ever had

I find it hard to tell you

I find it hard to take

When people run in circles

It’s a very, very mad world, mad world

Nghe mà muốn khóc.

Mà khóc thì được gì?

Nguồn: http://phanxine.com/ca-phe-nhung-con-ca-im-lang/#comment-3185

This entry was posted in Môi Trường. Bookmark the permalink.