Giấc mơ phó thường dân

ống cuộc đời phó thường dân như tôi thì ngoài việc tất bật mưu sinh cho gia đình, chắc tôi cũng như nhiều người, có thói quen cứ được chút rảnh rỗi nào là lại lướt internet tìm báo xem tin, mong được đôi chút thư giãn, quên đi bớt những chuyện khó nhọc đời thường. Ấy thế mà tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa! Những điều tai nghe mắt thấy trong báo chí bây giờ thường chẳng làm cho đầu óc tôi thanh thản hơn chút nào. Thấy tôi đọc báo rồi cứ thừ ra suy tư, mấy người bạn hỏi tôi rằng có điều gì không được vui vậy? Tôi đã trả lời họ rằng xã hội ta bây giờ dưới sự lãnh đạo của Đảng quang vinh có nhiều vấn đề gây bức xúc quá mà với mình bức xúc nhất vẫn là tệ nạn tham nhũng. Cái đó hiện nay chính Đảng cũng phải công nhận là quốc nạn. Mấy ông bạn là đảng viên thật thà khuyên: thôi bỏ đi ông ơi, thân phận con ong cái kiến như mình thì làm được gì, hãy quên đi cho đầu óc được thanh thản!

Trong trạng thái ngụp lặn giữa một đống thông tin tham nhũng hiện nay ở xã hội ta, vào một đêm cách đây ít hôm bỗng nhiên tôi bị kéo dần vào một giấc ngủ chập chờn và chính trong giấc ngủ đó một giấc mơ thật lạ lùng đã ập đến với tôi. Tôi xin kể lại như sau:

“…Hai vợ chồng tôi đang ngồi trước màn hình TV theo dõi tin tức của Đài truyền hình VN. Cô phát thanh viên quen thuộc của chương trình thời sự hôm nay dẫn một tin đặc biệt quan trọng. Cô giới thiệu đồng chí Tổng bí thư Đảng Cộng sản VN Nguyễn Phú Trọng phát biểu trước khán giả truyền hình cả nước về vấn đề chống tham nhũng.

Ông Trọng xuất hiện với vẻ mặt khá buồn. Ông chào khán giả và dõng dạc nói rằng nhân danh người lãnh đạo cao nhất của Đảng CSVN, học tập người “Cha già ” năm xưa đã xin lỗi nhân dân vì những sai lầm trong Cải cách ruộng đất, nay tôi thay mặt Đảng cũng xin lỗi 90 triệu nhân dân trong cả nước vì đã để xảy ra những vụ bê bối tham nhũng mà chính những kẻ bị vạch mặt chỉ tên lại là Đảng viên có quyền có chức. Đó là những kẻ thoái hoá, xấu xa, những tên “ăn hại cơm trời”, “uống hại nước sông”! Tôi xin hứa với đồng bào sẽ kiên quyết chống tham nhũng đến cùng. Đặc biệt tôi cũng xin lỗi những người đã đề xuất việc thành lập Hội nhân dân chống tham nhũng giúp Đảng từ cách đây nhiều năm nhưng lại bị Đảng vu oan trù dập. Tôi xin thừa nhận rằng tuy đã có nhiều chính sách và nghị định chống tham nhũng, nhưng nói thì nhiều mà làm được thì ít, thực tế cho thấy tham nhũng ngày càng tệ hại. Từ Đảng, Quốc hội, Chính phủ, các Bộ, Ngành đến các tỉnh thành quận huyện đều có các Uỷ ban thanh tra, kiểm tra nhưng đều hữu danh vô thực, không thực thi được quyền hạn và trách nhiệm của mình nên trở thành vô tích sự và có khi lại còn cản đường việc điều tra và thành đầu mối của tham nhũng. Hầu như chẳng có vụ việc nào được vạch ra do các Uỷ ban này mà họ chỉ “vào cuộc” vuốt đuôi sau khi có lệnh một cách hoàn toàn bị động, khi các vụ việc được báo chí phanh phui hoặc vỡ lở không thể che dấu được nữa. Tôi cũng hoàn toàn nhất trí với ý kiến của một bà Tiến sĩ trong Uỷ ban phối hợp của Chính phủ Thuỵ điển tham vấn giúp Chính phủ ta chống tham nhũng là: Nếu không chỉ ra được những vụ việc thì đừng có nói đến chuyện chống tham nhũng!

Thay mặt Bộ chính trị tôi cũng thừa nhận rằng chúng tôi đã có những chỉ thị sai lầm, đứng trên Hiến pháp và Pháp luật trong việc chỉ đạo điều tra và xử lý đảng viên phạm pháp. Nó khiến cho Cơ quan điều tra bó tay trong điều tra xử lý các đối tượng phạm tội là đảng viên có chức, có quyền vì Cơ quan điều tra vẫn phải xin ý kiến của cấp ủy Đảng, do đó vô hình chung đảng viên được ưu tiên so với dân thường khi phạm pháp, nhất là khi tham nhũng, và nhiều trường hợp lại được cấp ủy bao che để chạy tội hoặc giảm tội. Ở thế kỷ trước đó là các chỉ thị 68 và 86, đến năm 2000 ra đời chỉ thị 52 và năm 2007 lại được tăng cường bằng chỉ thị 15.

Và để chứng tỏ sự thực lòng, kiên quyết chống tệ nạn tham nhũng, một quốc nạn bức xúc kéo dài, chúng tôi: 1. Trương Tấn Sang – Chủ tịch nước, Uỷ viên Bộ chính trị; 2. Nguyễn Sinh Hùng – Chủ tịch Quốc hội, Uỷ viên Bộ chính trị; 3. Nguyễn Tấn Dũng – Thủ tướng Chính phủ, Ủy viên Bộ Chính trị; và cá nhân tôi, xin gương mẫu thực hiện một việc đã từ lâu nhân dân đòi hỏi mà chưa được đáp ứng công khai minh bạch. Đó là ngay ngày mai, trên Báo Nhân dân – cơ quan ngôn luận của Đảng sẽ có bản liệt kê công khai tài sản của 4 chúng tôi và gia đình để toàn dân trong và ngoài nước được biết chúng tôi là những con người rất tử tế và trong sạch, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân như thế nào! Và điều này cũng là mở đầu làm gương cho tất cả những đồng chí kế tiếp chúng tôi…”.

Nghe đến đây tôi nhảy lên, hét toáng và vỗ tay bồm bộp hoan hô. Bỗng dưng tôi bị một cú phát khá mạnh vào vai và bừng tỉnh. Ở bên cạnh, vợ tôi gắt: “Gớm! Làm gì mà giữa đêm hôm ông lại la hét inh ỏi như người điên vậy?”. Sau giây lát định thần, tôi vội xin lỗi vợ và vẫn còn trong niềm hưng phấn của giấc mơ tôi bèn kể lại cho bà ấy nghe về giấc mơ của mình nhưng lập tức được phán ngay một câu xanh rờn: “Ông bị ma nó làm à? Sao đầu óc của ông lại có những hoang tưởng kì quặc đến như vậy nhỉ?”.

Đã khuya quá và cũng không muốn làm vợ bực mình thêm nên tôi im lặng, đặt tay lên trán và nhắm mắt lại coi như tiếp tục ngủ. Nhưng tôi không thể ngủ được nữa, cứ miên man suy nghĩ: “Ừ thì nói suông mãi rồi mà sự thực cứ nát bét, chả ai tin nữa thì bây giờ trước hết và ít ra cũng phải có chút gì để mà đánh cược lòng tin với dân chúng chứ!” . Tại sao tôi lại không có quyền mơ một giấc mơ như trên nhỉ? Giấc mơ của tôi trước mắt có thể huyễn hoặc và hoang tưởng ở việc thực hiện nhưng nó lại là những mong muốn hết sức đơn giản, hết sức bình thường và dễ hiểu của những thường dân như tôi trong xã hội hiện nay mà không nói được ra hoặc chán ngán quá chẳng thèm nói! (các vị đại biểu của dân nói mãi trong các kì họp Quốc hội còn chẳng ăn thua nữa là mình thấp cổ bé họng!)? Nó thật bình thường và dễ hiểu như trong mọi gia đình bố mẹ vẫn thường dạy cho con cái mình là phải luôn biết sống cho tử tế và lương thiện, không được phép dối trá và khi đã làm gì sai thì phải biết xin lỗi, biết tự trọng, biết liêm sỉ. Ôi! “Giấc mơ Phó thường dân” của tôi! Phải chăng đó là giấc mơ đạo lý của người Việt nam trong một thời kì có một không hai trong lịch sử đất nước này!

T.L.

31/03/2016

Tác giả gửi BVN

This entry was posted in Lên Tiếng. Bookmark the permalink.