Thiên hạ chưa quên phát ngôn thế kỷ của ông Nguyễn Phú Trọng rằng “dân chủ đến thế là cùng”. Theo đó, Đảng không thể nới rộng dân chủ hơn nữa! Và theo ý ông Trọng mà suy, dân trí cũng đã “đến thế là cùng” rồi sao?
“Dân chủ đến thế là cùng”
Có một số nhà lý luận của Đảng từng nói: mở rộng chế độ dân chủ còn phải tùy theo trình độ dân trí. Dân trí thấp thì không biết thực hiện quyền dân chủ.
Ý của họ là, dân trí lên cao tới đâu thì nhà cầm quyền mở rộng dân chủ tương ứng tới đấy.
Dân chủ và dân trí tỷ lệ thuận với nhau.
Nghe qua cũng có lý.
Đó là một vấn đề đáng bàn.
Vậy thì, các nhà khoa học phải có trách nhiệm nghiên cứu trình độ dân trí của xã hội Việt Nam, kết quả tới đâu thì báo cáo khoa học trình cho nhà cầm quyền biết.
Muốn thực hiện, nhà khoa học phải cơ sở khoa học để đo lường DÂN TRÍ.
Luật trưng cầu ý dân là một trong các biện pháp đo dân trí. Và phải do các cơ quan độc lập tiến hành đo đạc.
Bầu cử là một trong các hoạt động đo lường dân trí với điều kiện có cơ quan tiến hành giám sát độc lập. Nếu đối tượng được bầu cử lại đứng ra tổ chức bầu cử, tự đo lường và công bố thì không thể đạt được sự tin cậy của xã hội.
Viện Hàn lâm Khoa học xã hội Việt Nam hoành tráng, đội ngũ trùng trùng điệp điệp học hàm học vị từ cử nhân tới GS, TS sao không quan tâm đề tài này?
Thiên hạ chưa quên phát ngôn thế kỷ của ông Nguyễn Phú Trọng rằng “dân chủ đến thế là cùng”. Theo đó, Đảng không thể nới rộng dân chủ hơn nữa!
Và theo ý ông Trọng mà suy, dân trí cũng đã “đến thế là cùng” rồi sao?
Bởi vì Dân chủ và Dân trí song hành tỷ lệ thuận.
Gay go quá, như thế là, ông Trọng đã rơi vào duy tâm chủ nghĩa rồi.
Ông đã rơi vào duy tâm và siêu hình bởi vì ông bảo “dân chủ thế là cùng” (maximum).
Thực tế là “dân trí” không bao giờ cùng, không đứng yên, chỉ có tiến cùng với lịch sử.
Biện chứng của ông Nguyễn Phú Trọng nhà lý luận đỉnh cao mù mờ quá!
“Dân chủ đến thế là cùng” = đảng… đảng… đảng!
Đảng đã cử ra “Hội đồng bầu cử quốc gia”, do một ủy viên BCT của Đảng phụ trách.
Mặt trận Tổ quốc Việt Nam các cấp do Đảng chọn và lãnh đạo.
Nói cách khác, Đảng tự tổ chức bầu cử cho mình từ A đến Z.
Hiệp thương là gì?
“Hiệp” là hợp lại, ngồi chung.
‘Thương” là thương lượng, mặc cả, tranh luận.
Chỉ có VN và TQ là hai nước tổ chức “hiệp thương” ba giai đoạn trong bầu cử, chen vào cái “hội nghị cử tri”. (Trung cộng gọi mặt trận là: Ủy ban toàn quốc Hội nghị Hiệp thương chính trị Nhân dân, gọi tắt là Chính hiệp).
Ai thương lượng bàn bạc với ai trong hội nghị “hiệp thương”?
Thực chất là, Đảng bàn bạc với Đảng mà gọi là “hiệp thương” ư? Thực chất danh chính ngôn thuận chỉ cần gọi là “hội ý nội bộ” là vừa đủ.
Mặt Trận rộng lớn hơn Đảng, bao trùm mọi đảng, mọi thành phần dân tộc, nhưng lại… do một đảng lãnh đạo.
Mặt Trận cũng là Đảng. Đảng là “mặt trận”.
Mặt Trận chốt danh sách UCV, trong đó tự nhận một tỷ số đa số.
Và cuối cùng, Đảng kiểm phiếu và công bố kết quả.
Và sau nữa, quốc hội cũng vẫn là Đảng, với tỷ lệ áp đảo của đảng viên.
Bát quái trận đồ, trước sau vẫn là đảng…đảng….đảng!
Vậy, xin đề nghị Đảng tức là Hội Đồng BCQG chọn cử luôn đảng viên ra làm đại biểu quốc hội, chừa vài phần trăm cho người ngoài đảng để dân bầu. Như thế giảm thiểu nhiều ngân sách thuế dân.
Cơ chế song trùng lãnh đạo, dàn ra như bát quái trận đồ, trùng trùng điệp điệp!
Khi phát hiện có lỗi sai sót thì đương nhiên cái Mặt Trận lãnh việc “rút kinh nghiệm”, Đảng nhanh chân né qua một bên.
Các ứng cử viên do Mặt Trận chọn cử không hề vận động bầu cử. Cử tri đến giờ cũng chưa biết họ tên mặt mũi “đại biểu” của mình. Khi danh sách công bố thì thời gian còn quá ngắn, đại biểu chẳng có thời gian vận động, cử tri cũng không thể tìm hiểu họ được. Hội đồng bầu cử giao cho “tiểu ban an ninh” đi xác minh tất tật là xong.
Hoảng sợ!
Một tờ báo DẦU KHÍ (Petro Times) do một anh công an làm TBT đã nổ phát súng đầu tiên vào nghệ sĩ Nguyễn Công Vượng UCV tự do. Đến nay nhiều tờ báo nhà nước thấy bất bình phải lên tiếng phản đối. Báo Petro Times câm lặng bẽ bàng cứng hàm không thể cãi lại… Như phản ứng domino, vào những thời hạn chót, nhiều UCV tự do khẩn trương nộp hồ sơ cho UB bầu cử đúng hạn, một số vị bị cản trở vì mắc “cái bẫy xác nhận lý lịch” và “cái bẫy thời gian” đành bỏ cuộc.
Cú đòn phản công chót do “tiểu ban an ninh Hà Nội” tung ra tại Hội nghị hiệp thương hàm hồ nói rằng “có một số UCV tự do được một số tổ chức phản động đứng sau” (an ninh đã nắm được chứng cứ) đã gây bất bình rộng khắp công luận. Các ứng viên độc lập phản đối trực tiếp bằng văn bản, nhiều tờ báo lên tiếng chỉ trích UBBC ở Hà Nội.
Họ dùng biện pháp “tranh cử” thiếu quân tử, vấy bùn tung tóe lên các UCV độc lập.
Họ chơi đòn tiểu xảo chính trị, khiến cử tri nghi ngờ tất cả UCV tự do.
Như thế có công bằng dân chủ không?
Tôi cứ băn khoăn tự hỏi sao họ phảỉ cuống quýt đến vậy?
Nhìn động thái của ủy ban bầu cử, chúng ta thấy rõ họ đang hoảng sợ.
Họ sợ các UCV Mặt Trận (đảng viên) thua cuộc trước các UCV độc lập.
Họ sợ lòng dân bày tỏ thẳng thắn qua lá phiếu.
P.H.N.
Nguồn: http://www.ijavn.org/2016/03/vntb-dan-chu-en-la-cung-angangang.html