GIẤY XÁC NHẬN

SÀI GÒN – VIỆT NAM

Ngày  13  tháng  1 năm  2016

GIẤY XÁC NHẬN

 

Kính gửi: Ông NGUYỄN VĂN PHỔ, Thẩm phán Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội,

   Chủ tọa phiên tòa xét xử vụ án “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm

   lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” ngày

   19.01.2016 tại Hà Nội với hai bị cáo là ông NGUYỄN HỮU VINH và bà

   NGUYỄN THỊ MINH THÚY!

Tôi là Phạm Đình Trọng, sinh năm 1944, nhà văn quân đội, hiện thường trú tại căn hộ Hoàng Anh Goldhouse, Phước Kiển, Nhà Bè, Sài Gòn, xin xác nhận một chứng cứ trong cáo trạng truy tố ông Nguyễn Hữu Vinh và bà Nguyễn Thị Minh Thúy như sau.

Trong 24 bài viết nêu trong cáo trạng dùng làm chứng cứ truy tố ông Nguyễn Hữu Vinh và bà Nguyễn Thị Minh Thúy tội “Lợi dụng các quyền tư do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” thì bài thứ ba Chuyện kể năm 2000, cuốn tiểu thuyết về thân phận con người trong cái ác Cộng sản là bài viết của tôi. Tôi viết giấy xác nhận này để khẳng định tôi là người viết và sự vô can của ông Nguyễn Hữu Vinh và bà Nguyễn Thị Minh Thúy. Nhân đây, tôi cũng xin thưa ngắn gọn về sự cần thiết và vai trò tich cực của bài viết:

  1. BIỂU DƯƠNG, KHÍCH LỆ CÁI THIỆN ĐÃ QUAN TRỌNG VÀ CẦN THIẾT THÌ CHỈ RA CÁI ÁC ĐỂ NHẬN MẶT, NGĂN CHẶN, LOẠI BỎ CÁI ÁC KHỎI XÃ HỘI CÒN QUAN TRỌNG, CẦN THIẾT VÀ CẤP BÁCH HƠN NHIỀU. ĐÓ LÀ HAI MẶT KHÔNG THỂ TÁCH RỜI CỦA MỘT CHỦ THỂ XÃ HỘI.

Trong xã hội cũng như trong mỗi con người bao giờ cũng có cái thiện và cái ác tồn tại. Một con người dù thánh thiện đến đâu cũng không loại bỏ hết mầm mống của cái ác trong bản thể người. Cửa từ, cõi Phật là chốn từ bi hỉ xả nhưng ở mọi ngôi chùa thờ Phật của dân gian Việt Nam đều có ông Thiện và ông Ác đứng hai bên cửa từ để nhắc nhở chúng sinh về cái Thiện và cái Ác bản thể trong mỗi con người.

Một xã hội dù tốt đẹp, ưu việt đến đâu vẫn có cái ác thường trực ẩn náu, rình rập huống hồ xã hội Cộng sản lấy học thuyết đấu tranh giai cấp sai lầm tệ hại làm lẽ sống, coi đấu tranh giai cấp là động lực thúc đẩy xã hội phát triển. Kích động con người phải hận thù con người mới là người có lý tưởng cách mạng, có giác ngộ giai cấp, có lập trường vô sản. Kích động đấu tranh giai cấp, nuôi dưỡng hận thù con người với con người chính là kích động cái ác, nuôi dưỡng cái ác trong xã hội. Trong xã hội đó, bạo lực là ngôn ngữ đối thoại. Nhà nước dùng sức mạnh bạo lực khổng lồ, dùng dùi cui, tòa án, nhà tù lạnh lùng, khốc liệt đối thoại với người dân bất đồng chính kiến. Người dân dùng bạo lực lấy mạng sống của nhau để giải quyết những tranh chấp dân sự nhỏ nhặt thường ngày. Con người ứng xử với nhau bằng cái ác.

Cho đến lúc từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam, năm 2009, tôi đã có 40 năm là đảng viên Cộng sản. Là người lính, là nhà văn sĩ quan quân đội nhân dân Việt Nam, là đảng viên Cộng sản, tôi đã trải qua liên tiếp những đợt học chính trị bất tận, những khóa chỉnh huấn định kỳ thường xuyên cho sĩ quan như “Ôn nghèo kể khổ”, “Đấu tranh chống chủ nghĩa xét lại hiện đại”, “Giương cao ngọn cờ độc lập dân tộc quyết đánh thắng giặc Mỹ xâm lược”. . . Những đợt chỉnh huấn, học chính trị dồn dập liên miên đó đều đề cao bạo lực, kích động bạo lực, tuyệt đối hóa bạo lực, coi bạo lực như cứu cánh.

Điều tệ hại là chính những người Cộng sản Việt Nam và Cộng sản nước ngoài đã chia cắt đất nước Việt Nam thành hai trận tuyến đối kháng, chia đôi dân tôc Việt Nam thành hai nửa thù địch phải tiêu diệt, thanh toán nhau để thống nhất lại đất nước. Rồi chính những người Cộng sản lại phát động cuộc nội chiến Bắc – Nam, nửa dân tộc Việt Nam phía bên này quyết tiêu diệt nửa dân tộc Việt Nam phía bên kia để “giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”. Cuộc nội chiến Bắc – Nam người Việt giết người Việt đẫm máu nhất, chết chóc đau thương lớn nhất trong lịch sử Việt Nam được ngụy trang, được hoán đổi, chuyển hóa thành cuộc “Kháng chiến chống Mỹ cứu nước” để anh hùng ca hóa, tráng ca hóa,  lý tưởng hóa cuộc nội chiến đau thương, anh hùng ca hóa,  lý tưởng hóa cái ác!  lý tưởng hóa cả việc đẩy những người Việt Nam yêu nước thương nòi nhưng khác biệt ý thức hệ, khác biệt chính kiến trở thành thế lực thù địch, trở thành kẻ thù để nhà nước Cộng sản mặc sức dùng bạo lực nhà nước và cả bạo lực côn đồ trừng trị!

Cái ác không được chỉ mặt, không bị lên án, ngăn chặn, cái ác còn được  lý tưởng hóa và cái ác cứ ngạo nghễ, đắc thắng ngự trị trên đất nước Việt Nam thương yêu. Một thanh niên khỏe mạnh đi xe máy không đội mũ bảo hiểm bị đưa về đồn công an thì chỉ ba giờ sau đã là một xác chết với những vết đòn thâm tím, phù nề khắp người. Người dân xô xát với hàng xóm bị bắt về đồn công an buổi chiều thì đến đêm đã thành hồn ma. Đất nước Việt Nam hòa bình mà chết chóc bởi bạo lực diễn ra hàng ngày, diễn ra khắp nơi như là đang có chiến tranh. Đất nước Việt Nam hiền hòa đang thực sự có cuộc chiến của cái ác, cuộc chiến thủ tiêu những giá trị đạo đức cơ bản, cuộc chiến giết chết những giá trị nhân văn, hủy hoại  lý tưởng thẩm mỹ.

Đọc tiểu thuyết tự truyện Chuyện kể năm 2000 của nhà văn Bùi Ngọc Tấn, nạn nhân của cái ác, tôi càng nhận ra cái ác đã bao trùm sâu rộng như thế nào và càng nhận rõ nguyên nhân lộng hành của cái ác.  lý tưởng Cộng sản xóa bỏ bóc lột, áp bức, bất công, xây dựng thiên đường Cộng sản “Làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” thật tốt đẹp, thật nhân đạo. Đó là cái Thiện. Nhưng là cái Thiện không tưởng, không có thật. Để đi đến cái Thiện không có thật phải sử dụng bạo lực chuyên chính vô sản, phải nuôi hận thù giai cấp tàn bạo không còn tính người. Đó là cái Ác. Cái Thiện chỉ là ảo tưởng, không có thật nhưng cái Ác thì có mặt khắp nơi, hiển hiện hàng ngày. Hơn một trăm triệu người dân lương thiện trên thế giới đã bị giết chết thê thảm bởi bạo lực đấu tranh giai cấp như cái chết thê thảm của người đàn bà Nguyễn Thị Năm ở Thái Nguyên, năm 1953. Hàng trăm triệu người khác đã bị đày đọa trong ngục tù bởi đấu tranh giai cấp như nhà văn Bùi Ngọc Tấn ở Hải Phòng. Khắc ghi trang sử bi thảm của lịch sử loài người ở thời cái ác đấu tranh giai cấp hoành hành, nước Mỹ dân chủ đại diện cho lương tri loài người đã dựng tượng đài ở trung tâm Washington DC tưởng niệm hơn trăm triệu hồn oan loài người bỏ mạng vì bạo lực đấu tranh giai cấp.

Cuộc chiến của cái Ác chính là cuộc chiến của bạo lực đấu tranh giai cấp, của chuyên chính vô sản. Một nhà nước còn ứng xử, đối thoại với người dân bằng bạo lực chuyên chính vô sản thì cái ác còn lộng hành.

Chức phận của nhà văn là đánh thức cái Thiện, nuôi dưỡng cái Thiện và cảnh báo cái Ác của xã hội như chim báo bão cảnh báo giông bão của thời tiết.

Là nhà văn còn chút tấc lòng với cuộc đời, là công dân còn chút ý thức trách nhiệm với nước non, tôi phải lên tiếng chỉ ra cái ác, báo động về cái ác.

Và điều 25 Hiến pháp năm 2013 “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí” cho tôi quyền được lên tiếng cảnh báo cái ác.

  1. ÔNG NGUYỄN HỮU VINH VÀ BÀ NGUYỄN THỊ MINH THÚY KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN BÀI VIẾT CỦA TÔI VỀ CUỐN TIỂU THUYẾT CHUYỆN KỂ NĂM 2000

Bài viết “Chuyện kể năm 2000, Cuốn tiểu thuyết về thân phận con người trong Cái Ác Cộng sản” tôi gửi cho trang web Dân Quyền theo địa chỉ email diendanxahoidansu@gmail.com vì thế ông Nguyễn Hữu Vinh và bà Nguyễn Thị Minh Thúy không hề liên quan đến bài viết của tôi về cuốn tiểu thuyết Chuyện kể năm 2000 của nhà văn Bùi Ngọc Tấn, một tài năng lớn và vô cùng quí hiếm mà khốn khổ và bị vùi dập trong sự lộng hành của cái ác. Tôi sẵn sàng ra làm chứng trước tòa xác nhận ông Nguyễn Hữu Vinh và bà Nguyễn Thị Minh Thúy không liên quan đến bài viết của tôi.

Nhà văn lớn Bùi Ngọc Tấn, công dân lương thiện Bùi Ngọc Tấn đã bị giam cầm ngục tù oan khiên 5 năm trời. Tôi viết GIẤY XÁC NHẬN này với mong mỏi oan khiên đó không tái diễn với những công dân lương thiện, trung thực Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Thị Minh Thúy.

Cảm ơn ông Thẩm phán.

NGƯỜI VIẾT XÁC NHẬN

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

Nhà văn

CHUYỆN KỂ NĂM 2000

CUỐN TIỂU THUYẾT VỀ THÂN PHẬN CON NGƯỜI

TRONG CÁI ÁC CỘNG SẢN

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

Say sưa phô trương sức mạnh bạo lực nhà nước, công an – tòa án – nhà tù, hơn nửa thế kỷ cầm quyền, nhà nước độc tài Cộng sản Việt Nam đã vô cùng cần mẫn và tùy tiện tống hàng ngàn người dân Việt Nam lương thiện của nhiều thế hệ nối tiếp nhau vào ngục tù.

Đầu tiên nhà nước độc tài man rợ đó tống vào tù những đại công thần đã mang cả cuộc đời chiến đấu hi sinh dựng lên nhà nước Cộng sản: Tướng Đặng Kim Giang; Nhà cách mạng lứa tiền bối dựng nên Đảng Cộng sản Việt Nam, dựng nên nhà nước Cộng sản Việt Nam Vũ Đình Huỳnh; Nhà triết học Cộng sản Hoàng Minh Chính… Rồi lần lượt đến những trí thức, nhà văn, nhà báo con đẻ của chế độ Cộng sản. Nhà văn Vũ Thư Hiên, nhà báo Hoàng Thế Dũng, nhà báo Trần Thư, đạo diễn điện ảnh Huy Vân, nhà báo, nhà văn Bùi Ngọc Tấn…, bỗng trở thành người tù không án ròng rã gần chục năm trời mà từ lúc bước chân vào ngục tối đến khi ra khỏi cổng nhà tù vẫn không biết bị tù về tội gì.

Qua đi thời hồng hoang không pháp luật, tù không án, tù theo lệnh tùy hứng của kẻ độc tài như từ trên trời rơi xuống, đến thời luật Cộng sản, luật chỉ để bảo vệ sự thống trị của Đảng Cộng sản và chỉ để khoe mẽ, vênh váo làm sang với thế giới văn minh, còn bộ máy công quyền thì vẫn hành xử mông muội, ngồi xổm lên pháp luật, tùy tiện bắt người, đánh người, giết người và tùy tiện làm án.

Làm án theo lệnh của quyền lực độc tài từ bóng tối ban ra, làm án theo kịch bản của công an, theo lớp lang dàn dựng của cơ quan cảnh sát điều tra và quan tòa. Với cách làm án mờ ám, bất lương đó, bất kỳ người dân lương thiện, trung thực, khảng khái nào sống đúng Hiến pháp và pháp luật cũng đều có thể bị tù vì những tội danh vu vơ, mơ hồ “tuyên truyền chống nhà nước”, “lợi dụng các quyền tư do, dân chủ” hoặc đi tù mút mùa vì tội danh cụ thể: trốn thuế, nhưng mang rõ dấu ấn dàn dựng, áp đặt của cơ quan cảnh sát điều tra và tòa án.

Những tội danh vu vơ, những bản án được dàn dựng sống sượng đã tống vào tù ngục nhiều trí thức chân chính như bác sĩ Phạm Hồng Sơn, luật sư Nguyễn Văn Đài, nhà báo Nguyễn Vũ Bình, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, luật sư Lê Thị Công Nhân, nhà giáo Vũ Hùng, giáo sư Phạm Minh Hoàng, tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, luật sư Lê Công Định, luật sư Lê Quốc Quân, luật sư Phan Thanh Hải… Biến nhiều công dân ưu tú có ý thức về quyền làm người, có lương tâm với cuộc đời, có trách nhiệm với vận mệnh đất nước thành những người tù lương tâm, người tù thời đại như trái tim yêu nước Vi Đức Hồi, nhà doanh nghiệp Trần Huỳnh Duy Thức, thạc sĩ Nguyễn Tiến Trung, nhà báo tự do Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, những phụ nữ trung hậu Phạm Thanh Nghiên, Tạ Phong Tần, Bùi Thị Minh Hằng…

Muốn bắt ai cũng được, muốn bỏ tù ai cũng được. Cần có án thì tạo dựng ra án. Không có tội thì tạo dựng ra tội. Mọi tiếng nói khác biệt, mọi đòi hỏi tự do dân chủ, mọi đòi hỏi quyền làm người đều trở thành án hình sự, đều bị tống vào tù ngục. Với bộ máy công cụ bạo lực nhà nước khổng lồ không cần hành xử theo pháp luật, thẳng tay tiêu diệt mọi tiếng nói phản biện, Đảng Cộng sản và nhà nước độc tài của đảng tưởng rằng sẽ ngạo nghễ tồn tại đến vô cùng và những người lãnh đạo Cộng sản “ghế trên ngồi tót sỗ sàng” thì hả hê bắt dân tụng niệm: Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm!

Nhà tù Cộng sản là nơi giam cầm khát vọng làm người của người dân Việt Nam, nơi giam cầm trí tuệ và khí phách Việt Nam cũng là nơi thể hiện đầy đủ bộ mặt man rợ, mất tính người nhất của nhà nước độc tài Cộng sản. Nhà nước độc tài Cộng sản càng tùy tiện tống nhiều trí tuệ và khí phách Việt Nam vào tù thì sự man rợ Cộng sản càng được trí tuệ và khí phách Việt Nam khắc ghi vào lịch sử.

Chín năm trong nhà tù Cộng sản cho nhà văn Vũ Thư Hiên viết tự truyện Đêm giữa ban ngày ghi lại sự tàn bạo, man rợ của thể chế Cộng sản. Thể chế Cộng sản là đêm đen lạc lõng giữa ánh sáng rực rỡ của văn minh loài người thời công nghiệp hóa, toàn cầu hóa.

Miệt mài chăm chút viết báo tô hồng thể chế Cộng sản, tô hồng xã hội Cộng sản, nhà báo Bùi Ngọc Tấn bỗng bị bắt rồi trở thành người tù không án trong nhà tù Cộng sản. Năm năm trong nhà tù Cộng sản cho nhà báo Bùi Ngọc Tấn thấy sự man rợ Cộng sản đã khinh rẻ, đã đầy đọa, đã sỉ nhục con người như thế nào. Con mắt quan sát sắc sảo của nhà báo Bùi Ngọc Tấn và cảm hứng sáng tạo mạnh mẽ của nhà văn Bùi Ngọc Tấn đã biến hiện thực năm năm ngục tù Cộng sản thành tiểu thuyết tư liệu lịch sử Chuyện kể năm 2000.

Năm 2000 chấm dứt một thế kỷ chủ nghĩa Cộng sản đưa loài người vào chém giết, hận thù, máu và nước mắt. Chủ nghĩa Cộng sản rồi sẽ qua đi như một cơn ác mộng của loài người. Nhưng sự khinh bỉ con người của Cộng sản, máu và nước mắt Cộng sản gây ra cho con người thì phải khắc vào thời gian, ghi lại cho mai sau sau để cảnh tỉnh loài người. Vì thế Chuyện kể năm 2000 cũng là Chuyện kể năm 3000, Chuyện kể năm 4000

Nhà văn Vũ Thư Hiên, nhà văn Bùi Ngọc Tấn đã phải để lại những năm tháng quí giá của cuộc đời trong ngục tù man rợ Cộng sản để có Đêm giữa ban ngày, Chuyện kể năm 2000. Những Vi Đức Hồi, Nguyễn Xuân Nghĩa, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Quốc Quân…, những trí tuệ và tâm hồn đó đang sống, đang quan sát, đang ghi nhận, đang nhận mặt thể chế Cộng sản và nhà tù Cộng sản để rồi sẽ có thêm những Đêm giữa ban ngày, Chuyện kể năm 2000 chân thực, sinh động về số phận bi thảm của con người trong thể chế Cộng sản, trong ngục tù Cộng sản. Nhà nước độc tài Cộng sản ỷ vào sức mạnh bạo lực nhà nước, vận hành tối đa công suất bộ máy công an – tòa án – nhà tù càng hung hãn tù đày nhiều tâm hồn, trí tuệ Việt Nam thì sự tàn bạo, mất tính người của độc tài Cộng sản càng được nhân dân ghi tội.

Nhà văn Vũ Thư Hiên và nhà văn Bùi Ngọc Tấn trước tôi một thế hệ và hơn tôi một cuộc chiến tranh. Khi người lính Vệ quốc đoàn Vũ Thư Hiên và anh đội viên Thanh niên xung phong Bùi Ngọc Tấn đi vào cuộc chiến tranh chống Pháp thì tôi còn là đứa bé ê a đọc sách Tân Quốc Văn. Nhưng cuộc đời các anh và trang sách về cuộc đời ngục tù của các anh đã thức tỉnh tôi và thức tỉnh hàng triệu người Việt Nam về thể chế Cộng sản. Không biết tự lúc nào anh Vũ Thư Hiên và anh Bùi Ngọc Tấn đã trở thành người anh thân thiết của tôi.

Dù cách xa hàng chục ngàn cây số nhưng hằng ngày tôi vẫn gặp anh Vũ Thư Hiên trong thế giới phẳng tin học. Mới mấy tháng trước anh Bùi Ngọc Tấn và chị Nguyễn Thị Ngọc Bích, vợ anh Tấn vào Sài Gòn, tôi cùng anh chị đến nhà con gái anh Vũ Thư Hiên để được nói chuyện và nhìn thấy anh Hiên trên màn hình laptop. Mới mấy ngày trước, tôi lại được gặp anh Tấn, chị Bích ở Sài Gòn và anh Tấn đã tặng tôi bản in mới nhất tập tiểu thuyết của đời anh, tập tiểu thuyết về hiện thực cái ác Cộng sản, về thân phận con người, về sự khinh bỉ, xỉ nhục, đày đọa, vật hóa con người của nhà nước Cộng sản.

Chuyện kể năm 2000 được nhà xuất bản Thanh Niên ở Hà Nội phát hành đầu tiên tháng hai, năm 2000 liền bị cơ quan văn hóa của nhà nước độc tài Cộng sản ra lệnh thu hồi và tiêu hủy. Một việc làm của quyền lực độc ác mà tối tăm. Độc ác và tối tăm như nhà nước độc tài Cộng sản Việt Nam giam cầm những tâm hồn, trí tuệ và khí phách Việt Nam. Làm sao có thể giam cầm được sự thật, giam cầm được lẽ phải. Làm sao có thể giam cầm được tâm hồn, trí tuệ và khí phách.

Thời tin học, không quyền lực nào thu hồi, tiêu hủy được thông tin đã được tin học hóa, sản phẩm của thế giới thật, thế giới vật thể đã trở thành sản phẩm của thế giới ảo, thế giới phi vật thể. Lệnh thu hồi tiêu hủy của nhà nước độc tài Cộng sản với Chuyện kể năm 2000 là sự giới thiệu, sự quảng cáo, tôn vinh lớn nhất cho Chuyện kể năm 2000. Vì có lệnh thu hồi và tiêu hủy của nhà nước độc tài Cộng sản mà Chuyện kể năm 2000 lại được xuất bản với số lượng lớn, phát hành rộng chưa từng có dưới nhiều hình thức. Chuyện kể năm 2000 tràn ngập trên các trang web. Chuyện kể năm 2000 được in đi in lại với số lượng lớn ở trong nước, ngoài nước.

Cuối năm 2013 lại có người ở phía Nam đứng ra tổ chức in Chuyện kể năm 2000. “Tập sách này được thực hiện bởi những người yêu quí Chuyện kể năm 2000 / Tháng 12 – 2013 / 100 bản. Không bán”. Anh chị Bùi Ngọc Tấn – Nguyễn Thị Ngọc Bích vào Sài Gòn nhận sách do người in ấn tặng để tặng lại những người đang đấu tranh giành lại những giá trị làm người đã bị nhà nước độc tài Cộng sản tước đoạt.

 P.Đ.T.

Tác giả gửi BVN

 

This entry was posted in Lên Tiếng. Bookmark the permalink.