Chế độ độc tài tương phản với Dân chủ. Nó là một thể chế nhà nước chuyên quyền, cai trị bởi một cá nhân, một nhóm người, một gia đình, một quân đội hay một đảng duy nhất.
Có lẽ dân tộc Việt Nam kiếp trước vụng đường tu, kiếp nầy “chạy đàng mồ mắc đàng mả”, hết bị độc tài Vua Chúa trị, độc tài Gia Đình trị đến độc tài Đảng Cộng Sản trị !.
Thể chế độc tài bất kỳ, bao giờ họ cũng ngụy danh, ngụy biện, ngụy tạo… để tồn tại. Ở Việt Nam ta, độc tài sau cao hơn độc tài trước, ngụy sao cao hơn ngụy trước. Trong bài viết nầy, Tùng tôi chỉ nói Gia đình trị và Cộng sản trị. Tôi không phịa chuyện nói xấu chế độ mà chỉ nói những gì nó vốn có, chỉ nói đúng chớ không thể đủ.
Đảng Cần lao Nhân vị và thể chế Việt Nam Cộng hòa
Sau hiệp định Genève 1954, “Ngô chí sĩ” – Ngô Đình Diệm, nhơn danh Đảng Cần Lao Nhân Vị, tổ chức cuộc trưng cầu dân ý không kém phần gian lận truất phế vua Bảo Đại, dựng lên thể chế chính trị Việt Nam Cộng hòa ở Nam Việt Nam.
Nhơn danh thể chế Cộng hòa mà hành xử trái ngược, ngoài gian lận trong trưng cầu dân ý như vừa nói, ông Diệm thiết lập ngay thể chế Độc tài gia đình trị, anh em chia quyền với nhau trị vì thiên hạ theo kiểu vua chúa: Ông Ngô Đình Diệm làm Tổng thống, Ngô Đình Nhu làm cố vấn trực tiếp cho ông Diệm, Ngô Đình Cẩn thủ vai lãnh chúa miền Trung, Ngô Đình Luyện làm ngoại giao, Ngô Đình Thục thủ vai Tổng giám mục Thiên chúa giáo, Trần Lệ Xuân (vợ Nhu) thủ vai như mẫu nhi thiên hạ.
Cộng hòa gì mà khi nắm quyền liền trấn áp không nương tay đối với các lực lượng bị coi là đối lập hay bất đồng chính kiến như: Cao Đài, Hòa Hảo, Bình Xuyên và những người ít nhiều có tham gia kháng chiến chống Pháp, vì lý do nào đó không tập kết, ở lại miền Nam. Cộng hòa gì mà phân biệt đối xử với tôn giáo: Chỉ có Thiên chúa giáo được coi trọng, sát phạt các đạo giáo khác, nhất là Phật giáo, khiến Thích Quảng Đức phản đối bằng cách tự thiêu tại Sài Gòn. Cộng hòa gì mà khi dân chúng đòi hiệp thương thống nhứt đất nước theo tinh thần hiệp định Genève, ông Diệm tráo khái niệm: “Tổng tuyển cử miền Bắc sẽ thắng, vì miền Bắc 17 triệu dân, miền Nam chỉ có 14 triệu” – người ta đặt vấn đề thống nhứt đất nước, ông Diệm tráo khái niệm sang chuyện thắng thua.
Đảng Cần Lao Nhân Vị gì mà thành lập Công đoàn Quốc doanh (Công đoàn vàng) do Trần Quốc Bửu làm tổng trưởng. Vì lợi ích của chế độ và giới chủ, “Công đoàn vàng” kềm kẹp khắc nghiệt đối với công nhân.
Năm 1960, Ông Diệm và tướng Cao Văn Viên đến dự lễ khánh thành Khu Trù Mật thí điểm tại xã Thành Thới (huyện Mỏ Cày, tỉnh Bến Tre), một người dân trong đám đông tung hô: “Hoan hô Tổng thống Việt Nam Dân chủ Cộng hòa!”. Viên cảnh sát đứng bên chỉnh ngay: “Việt Nam Cộng hòa chớ không có Dân chủ!”. Người vừa hoan hô nói to: “Xin lỗi, Việt Nam Cộng hòa không có Dân chủ!”.
Rõ ràng,“Việt Nam Cộng hòa” và “Đảng Cần lao Nhân vị” hữu danh vô thực – “nó mà không phải nó”, khiến người ta gọi “Ngụy Quyền”, lực lượng bảo vệ Ngụy Quyền người ta gọi “Ngụy Quân”, gọi chết danh cho đến sau cuộc chiến.
Đảng CSVN và thể chế Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
Kháng chiến thì kêu gọi toàn dân cùng góp sức người sức của, kết thúc chiến tranh, Đảng Lao Động Việt Nam xem công lao ấy chủ yếu do mình tạo ra; đổi tên đảng thành Đảng Cộng sản Việt Nam, đổi tên nước thành Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Áp đặt chủ thuyết Cộng sản, tiến hành cải tạo Xã hội chủ nghĩa trên toàn cõi Việt Nam, đồng nhất “yêu nước là yêu Chủ nghĩa xã hội”.
Không cần trưng cầu dân ý, không cần chính danh, Đảng CSVN chỉ cần nhân danh người “thắng cuộc”, áp đặt thể chế Độc tài Đảng Cộng sản trị, tự cho mình có “sứ mạng lịch sử” lãnh đạo Nhà nước và Xã hội không có niên hạn.
Khi nắm quyền sinh sát trong tay, Đảng CSVN chủ trương thống nhất đất nước theo kiểu nhất thống: Ngoài việc gom hàng triệu người phía “thua cuộc” đưa vào các trại cải tạo; giải tán các đảng và tổ chức chiến hữu đã hết hạn sử dụng, chỉ còn một mình một chợ tha hồ tác oai tác quái.
Đã 40 năm qua, Đảng cho diễn đi diễn lại hài kịch bầu cử Quốc hội, Hội đồng Nhân dân các cấp. Đảng cho treo cờ phướn, khua chiêng gióng trống đốc thúc cử tri đi “bầu cử”. Kỳ thực, cử tri chỉ bỏ phiếu “bầu” trong phạm vi những người Đảng đã “cử” (Đảng cử Dân bầu). Bởi vậy, tại nghị trường Quốc hội, họ xưng hô với nhau bằng 2 từ “đồng chí”. Trắng trợn hơn, họ còn nói: “Bộ Chính trị đã quyết không thể không làm” – đúng là dân chủ giả hiệu, độc tài lộ ngoài da!.
Đảng CSVN điều hành đất nước theo kiểu Độc tài Chuyên chế, nắm toàn bộ quyền lực trên mọi lĩnh vực: Lập pháp, hành pháp, tư pháp, chính trị, quân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội. Độc tài Chuyên chế được áp dụng đồng thời 2 hình thức bạo lực và tuyên truyền – bàn tay sắt và bàn tay nhung, tức là buộc con người phải vâng lời và tin tưởng vô điều kiện với chế độ.
Độc tài Đảng CS trị với dạng “vua tập thể” (Lời của nguyên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn văn An). Vua tập thể không bó hẹp như các triều đại trước đó, nó rộng về diện, lớn về quy mô. Vua lớn, vua nhỏ cắt đặt ở các cấp, các ngành (vua của vua), họ đều mang mác đảng viên cộng sản. Đã là độc tài theo kiểu vua chúa, hẳn nhiên nó mang sắc thái phong kiến cha truyền con nối – “Con vua thì được làm vua” theo huyết thống. Bởi vậy, lãnh đạo các cấp, các ngành gần như đều “con cháu các cụ cả” (5C) .
Về Hiến pháp, Đảng chỉ dành cho mình duy nhất một điều thôi (điều 4), có nội dung “Đảng lãnh đạo Nhà nước và Xã hội” trực tiếp, toàn diện, tuyệt đối. Thế là, lợi dụng Hiến pháp, Đảng tự ban cho mình quyền độc tài toàn trị đất nước? Điều 25 Hiến pháp 2013 ghi: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định”. Pháp Luật là từ ghép Hiến pháp và Luật. Nếu Quốc hội không ra Luật cụ thể hóa các quyền này cho công dân, xét về lý, họ vẫn được thực hiện những quyền của mình theo Hiến định, không ai có quyền cấm cản – chẳng hạn, không ra luật biểu tình thì người dân vẫn có quyền biểu tình. Thế thì tại sao, suốt thời gian dài vừa qua, công dân thực hiện quyền của mình theo Hiến định, Đảng cho Công an, côn đồ khủng bố, đánh đập, cầm tù ? Chẳng lẽ Đảng ở trên hay ở ngoài vòng Pháp Luật ?.
Ngụy biện trở thành căn bệnh mãn tính của thể chế độc tài Đảng trị. Chặng đường 40 năm qua, tùy lúc, Đảng viện cớ đổ lỗi khách quan để che giấu sự bất lực của mình, nào là: Do tàn dư chế độ cũ; do hậu quả chiến tranh để lại; do thời kỳ quá độ; do biến cố châu Âu, do chiến tranh vùng Vịnh, do chiến tranh Irad, do khủng hoảng kinh tế thế giới.v.v.. – Quả là ngụy biện, xảo biện đến thế là cùng?.
Nhân danh là Đảng của giai cấp Công nhân, Đảng CSVN thành lập “Công đoàn đỏ” cùng khắp các xí nghiệp, cơ quan…, theo dõi nhất cử nhất động của công nhân, viên chức, cấp báo cho đảng và chủ xí nghiệp để có đối sách ứng phó kịp thời – “Công đoàn đỏ” hiện nay thuộc bậc thầy “Công đoàn vàng” trước kia mà những người Cộng sản hết lời nguyền rủa.
Lạm dụng cực độ hai từ Nhân dân: Hội đồng Nhân dân, Ủy ban Nhân dân, Quân đội Nhân dân, Công an Nhân dân, Tòa án Nhân dân, Viện Kiểm sát Nhân dân, Báo Nhân dân.v.v… nhưng kỳ thực chúng là của Đảng.
Tệ nạn xã hội xảy ra cùng khắp, thế mà đi đến đâu cũng thấy bảng đề xã, phường, khu phố Văn hóa. Tôi có thằng cháu đi tu nghiệp bên Nhật về, nó biếm một câu nhức nhối: “Nước Nhật không có văn hóa, Việt Nam ra ngõ là gặp văn hóa”.
Nói chung chung, giấu dưới, lừa trên… cũng là căn bệnh hết thuốc chữa. Tình hình nói chung quá nhiều rối rắm, để an dân, lãnh đạo sản xuất những “liều thuốc an thần” cho dân uống cầm cơn: Nội bộ đoàn kết, nhất trí cao; được nhân dân đồng tình ủng hộ; chính trị, kinh tế, xã hội ổn định; an ninh, quốc phòng được tăng cường; chủ quyền, lãnh thổ được giữ vững, hội nhập quốc tế sâu rộng, có hiệu quả; so với cùng kỳ năm ngoài tiến bộ hơn hoặc tiến bộ hơn so với cùng kỳ năm ngoái ; đời sống nhân dân được cải thiện một bước.v.v.. – nghe rất dễ ngủ.
Tráo trở, đổi trắng thay đen để giành lợi thế trở thành cố tật, chẳng hạn: khi tiếp quản đã vốn có nền kinh tế thị trường, Đảng chê nó, chuyển đổi nó thành kinh tế XHCN tập trung bao cấp, làm cho kinh tế tiêu điều, xã hội hỗn loạn. Trước sức ép của số cán bộ cấp tiến và công chúng, Trung ương Đảng buộc lòng quay lại nền kinh tế thị trường, nhưng sợ “mất giống”, còn kéo thòng cái đuôi định hướng XHCN, gọi là “đổi mới” – gọi đổi lại cái cũ mới đúng chớ? Sửa sai lầm do mình gây ra, thế mà Đảng tự tâng bốc mình đến tận mây xanh: “nhờ Đảng mở trói, sáng suốt đổi mới” – Đảng trói, bị sức ép Đảng mở, trì trệ suốt 10 năm (1975-1985), nếu không tính tội thì làm gì được tính công ở đây?
Khi bị chê quản lý kinh tế xã hội kém, Đảng tự hào nói: “Dầu có kém nhưng giáo dục, Y tế miễn phí”. Khi bao cấp hết nổi, Đảng nói “Nhà nước và nhân dân cùng làm”, phải “xã hội hóa Giáo dục, Y tế…”. Giờ đây phí Học đường,Y tế phụ huynh đóng mệt mà không dám nghỉ, vì tương lai con em chúng ta.
Là cơ quan công quyền, căn cứ vào pháp luật, giải quyết mọi oan sai cho dân. Đàng nầy, hễ ai nghĩ và làm trái ý mình, gây phiền phức cho mình thì cơ quan công quyền lập tức kiếm cớ, dựng chuyện, chụp mũ, vu oan giá họa để khủng bố, bắt bớ, nào là: “thế lực thù địch” xúi giục chống phá chế độ; “âm mưu diễn biến hòa bình”, “gây mất trật tự công cộng”, “thiếu thuế”, “bao cao su qua sử dụng”… Thậm chí công an đánh chết người trong trại giam rồi ngụy tạo cớ nói họ tự vẫn để chạy tội. Công an làm ngơ để côn đồ đánh đập dân oan đi khiếu kiện; quậy phá những cuộc biểu tình yêu nước bất bạo động; phá lễ tưởng niệm liệt sĩ trận vong; cướp phá tràng hoa đám tang của những người bị coi là bất đồng chính kiến với chế độ.
Lừa trên dối dưới, ngụy biện, tráo trở, dối trá… là những hành vi lừa mị, khinh thường công chúng, là thiếu tự trọng – không trọng người thì người sẽ không trọng lại, đó là thói thường?.
Đúng là dân Việt luôn khổ nạn vì độc tài. Độc tài sau cao hơn Độc tài trước, ngụy sau cao hơn ngụy trước. Chưa công bằng, ngụy trước bị đặt chết danh, ngụy sau thừa chuẩn nhưng chưa thành danh.
17/09/2015
T.T.
Tác giả gửi BVN