VNTB: Ban biên tập VNTB trân trọng gửi đến quý độc giả một bài viết có chất văn học, thật xúc động và đau xót của một người “không chuyên” là chị Dương Thị Tân – người bạn đời của cựu tù nhân lương tâm Điếu Cày Nguyễn Văn Hải vừa bị chính quyền tống xuất sang Mỹ.
Viết số những cựu tù chính trị đã khuất và cả thân phận những thân nhân còn sót lại trên mảnh đất chữ S quặt quẹo run rẩy này. Viết về tâm trạng và tâm thế của giới tranh đấu dân chủ mà nhiều công dân trong xã hội cho tới giờ vẫn còn thờ ơ hoặc mặc lòng quay mặt…
——————
“Tôi muốn gào lên: Ông Trời ơi…, ông có nhìn, có nghe thấy gì không?”
Dương Thị Tân
(VNTB) – Gần 23h khuya ngày 13-12-2014.
Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Tôi nhấc máy, đầu dây bên kia một giọng nói nghẹn ngào: “Chị ơi, mẹ con em khổ quá…”. Định thần mãi tôi mới nhận ra giọng của cô Dinh, vợ thầy Đinh Đăng Định. Nhắc cô bình tĩnh, nói từ từ thì tôi mới nghe được. Cô kể rằng con cô, cháu Đinh Phương Thảo đang dọn nhà trong mưa mà không biết phải đi đâu vì trong hơn một tháng qua đã phải đi thuê nhà ba lần, nhưng chỉ ở được ít ngày thì lại phải dọn đi vì bị chủ nhà đuổi. Mấy ngày trước cháu đã thuê được một căn phòng khác và hôm nay đang dọn đến nhưng chủ nhà cũng lại đuổi đi rồi. Tôi dặn cô cứ bình tĩnh để tôi hỏi cháu cho rõ.
Sau đó tôi gọi cho cháu Thảo. Cháu kể: “Con vừa mang món đồ cuối cùng lên gác thì cô chủ nhà đến nói: xin lỗi con có phải là Đinh Phương Thảo không, nếu là Đinh Phương Thảo thì cô chủ không cho con thuê được đâu. Vì lúc nãy có người gọi điện cho cô chủ yêu cầu cô ấy hoặc là không cho người có tên Đinh Phương Thảo thuê nhà, hoặc là tất cả những khách đang thuê phải dọn đi hết. Vì vậy, cô ấy chỉ còn cách năn nỉ xin con hãy chuyển đi nơi khác giùm mà thôi. Con nói tối rồi, mà trời lại đang mưa, cô hãy cho con ở tạm qua đêm, sáng mai con tính. Cô chủ đồng ý nhưng ít phút sau cô lại lên nói con phải đi ngay trong đêm, không được ở lại đâu. Nếu không đêm nay người ta sẽ đến khám xét nhà trọ.”
Kể đến đây, cháu khóc: “Cô ơi, con biết đi đâu bây giờ…”.
Nghe đến đây, tôi muốn gào lên: Ông Trời ơi…, ông có nhìn, có nghe thấy gì không? Sáu mươi năm qua, đất nước này bị cai trị bằng sự dối lừa và sợ hãi. Quá khó khăn nên những người dân chỉ biết lo cho bản thân và gia đình của mình, còn sự bất công và đau khổ của những người khác thì vô cảm. Những ai lên tiếng cho lẽ phải và sự thật đều chịu cảnh bức hại, tù đày, mà thầy Đinh Đăng Định là một ví dụ. Chốn lao tù khủng khiếp cùng sự trả thù hèn hạ đã cướp đi mạng sống của thầy. Thầy chết rồi nhưng vợ và những đứa con gái nhỏ bé của thầy vẫn còn bị truy bức đến cùng đường. Các cháu gái dễ thương chỉ biết lo học, đi làm vậy mà bây giờ cái quyền căn bản nhất của con người cũng bị những người nhân danh chính quyền cướp đi.
Mặc dù mệt mỏi sau 5 ngày bị giam lỏng tại nhà và đợt điều trị bệnh ngày hôm qua, nhưng tôi cũng ráng dậy đi đón cháu Thảo về nhà mình, đưa cháu đi ăn uống, nghỉ ngơi ở một chỗ an toàn khác.
Vừa trở về tới nhà thì con trai tôi đã gọi: “Mẹ sang ngay, công an đang phá cửa nhà mình”. Lại lao sang. Khi tới cửa thì tôi thấy cửa nhà ngoài đã mở, có hai anh công an và một anh mặc đồ thường phục không rõ họ tên. Tôi hỏi:
-Các anh là ai mà đứng trong nhà tôi? Ai mở cửa cho các anh vào?
Một anh công an tên Bùi Chí Nguyện nói:
-Chúng tôi tuần tra thấy cửa mở hé nên gõ cửa xem có chuyện gì xảy ra không.
Tôi bảo:
-Cửa nhà tôi là cửa cuốn, nó hé như thế nào mà cậu gõ cửa nó lại tự mở ra được?
Vậy là hai anh công an đều “phân trần” theo cách mà người yếu bóng vía sẽ chết khiếp. Sau một hồi nói qua, cãi lại, luật cư trú được vận dụng, người căn cứ theo luật định, kẻ viện dẫn thông tư… Mệt mỏi quá tôi nói lớn:
-Bất cứ lý do gì thì cái cách xâm nhập gia cư của các cậu là vi phạm pháp luật!
Công an lúc đó mới xuống giọng rằng chúng tôi chỉ đi tuần tra an ninh và chỉ muốn hỏi xem nhà có chuyện gì không vì cửa mở hé… Tôi nói:
-Vậy thì bây giờ các cậu đã biết nhà tôi không có chuyện gì rồi, yêu cầu các cậu ra cho.
Lúc này thì ý đồ chính mới được đưa ra là chúng tôi muốn kiểm tra hành chính đột xuất. Tôi bảo sao không nói sớm đỡ mất công tranh luận (nhưng tôi biết thừa tranh luận chỉ để, tại, bị, vì,…, hòng lấp liếm việc tự tiện mở cửa nhà tôi giữa đêm hôm).
Sau đó, tôi yêu cầu lập biên bản kiểm tra và mở cửa nhà trong để mọi người vào. Một công an mở điện thoại quay phim. Tôi yêu cầu cậu này làm đúng chức năng là kiểm tra hành chính và tắt máy quay.
Chuyện kiểm tra lấy lệ mau chóng kết thức, hai biên bản được lập, mỗi bên một biên bản. Trước khi ra về, cậu công an tên Nguyện còn “ân cần”: “Cô nên sửa nhà cho chắc chắn và bảo mấy em khóa cửa cẩn thận”. Tôi không biết cậu ta quên hay cố tình không nhớ, mới mấy phút trước lúc tôi chưa cho kiểm tra, cậu ta còn nói: “Nếu cần chúng tôi phá cửa, cắt xích.”; và căn nhà này trở nên dột nát hoang tàn cũng bởi vì những cuộc kiểm tra theo cách phá khóa, cắt xích mà ra.
Chưa 6h sáng 14-12, điện thoại lại reo, giọng cô Dinh cảm động: “Em cảm ơn chị, con em không có chị thì không biết ra sao”. Tôi an ủi cô yên tâm, mọi người vẫn ở xung quanh cô đây, những bàn tay yêu thương của mọi người vẫn sẵn sàng đỡ nâng, che chở cho các con cô. Tôi hứa với cô và với vong hồn thầy Định rằng riêng tôi, tôi sẽ luôn yêu thương che chở cho con của cô, thầy như các con tôi.
Sài Gòn 14-12-2014
D.T.T.
Nguồn: http://www.ijavn.org/2014/12/tieng-khoc-nghen-trong-em.html