Sau 30/04/1975, không biết dùng từ nào: tự mãn, tự đắc, tự kiêu… để mô tả một cách chính xác trạng thái giới lãnh đạo Việt Nam (VN) lúc bấy giờ. Tôi còn nhớ, từ Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Lê Duẩn lan ra những quan chức từ cao xuống thấp câu nói: VN đã đánh thắng Mỹ thì từ nay không một thế lực nào dám đụng đến VN.
Từ nhận định lạc quan ấy , Đảng chủ trương cho ra quân: hàng loạt sĩ quan dày dạn trận mạc phải khăn gói phục viên, áp dụng “nghĩa vụ quân sự, trẻ hóa quân đội”, gây ra làn sóng bất bình trong giới cựu chiến binh. Trong cuộc hội nghị ở trường 7 Nguyễn Ái Quốc tại Thủ Đức (có tôi dự), từ trên diễn đàn, ông Chu Tam Thức, Thứ trưởng Bộ Tài chính cao giọng: “Chuyện có chấp nhận ra quân hay không quyết định do Bộ Tài chính. Nếu Tài chính không trả lương có ở lại không? Hãy nghĩ xem, lương cho một cựu chiến binh đủ cấp cho 3 đến 4 tân binh …”.
Ngay từ năm 1972, Trung Quốc (TQ) bắt đầu mua chuộc giới lãnh đạo Campuchia (CPC), chuẩn bị con bài Pôn-Pốt thay chỗ cho Tổng Bí thư Đảng Nhân dân Cách mạng CPC Khiêu-Xăm-Phon vốn là chỗ thân tín với VN. Phái thân TQ thường xuyên gây hấn, không cho lực lượng kháng chiến VN dựa vào vùng biên giới 2 nước.
Lợi dụng Việt Nam vừa ra khỏi chiến tranh và bận lo việc tiếp quản,với 2 ngàn cố vấn TQ cầm tay chỉ việc, Pôn-Pốt xua quân đánh chiếm đảo Thổ Chu của VN. Tiếp sau đó, chúng triển khai quân tấn công sang VN trên toàn tuyến biên giới: chúng tràn sang lãnh địa Hà Tiên, Châu Đốc, An Phú, Tân Châu, Hồng Ngự, Mộc Hóa (Kiến Tường), Tây Ninh, Phước Long bắn giết, cướp bóc. Với đội ngũ tân binh, những tháng đầu VN thúc thủ, bị động trong đối phó. Không còn cách nào khác, phải gọi cựu chiến binh tái ngũ. Khi cựu chiến binh tái ngũ, làm nòng cốt, chẳng những đủ sức đánh trả, đẩy lùi chúng ra khỏi biên giới, còn truy kích bọn chúng đến tận thủ đô Phnong-Penh. Đàn em phía Tây Nam bị thảm bại, giới cầm quyền TQ xua 600 ngàn quân tràn sang các tỉnh biên giới phía Bắc gọi là “Dạy cho VN một bài học” và tiến hành lấn chiếm biển đảo của VN như mọi người đã biết.
Tôi phải dài dòng như thế để nói rằng: VN hết chống xâm lược Pháp, can thiệp Mỹ đến chống xâm lược Tàu không giờ phút nghỉ ngơi. Và cũng để nói rằng, cho đến giờ này VN vẫn phải tiến hành cuộc đấu tranh cho 2 mục tiêu Độc lập dân tộc và Dân chủ – tức là tiếp tục cuộc “Cách mạng Dân tộc Dân chủ” do Hồ Chí Minh phát động, được khởi xướng khi toàn quốc kháng chiến hồi năm 1946.
Vậy là sự tự kiêu, tự mãn… của Đảng sau 30/04/1975 phải trả giá quá đắt. Nếu không kịp tỉnh ngộ, tiếp tục ảo tưởng với đồng chí bạn vàng, bạn tốt chúng ta sẽ chết với thủ đoạn xâm lược mềm của giới cầm quyền Bắc Kinh. Họ đang ráo riết tiến hành đồng bộ trên mọi lĩnh vực, kể cả việc mua chuộc, ly gián CPC và Lào đối với VN.
Theo chủ quan, tôi nhận định:
* Lịch sử đã ghi nhận: mỗi khi Việt Nam, Campuchia, Lào đoàn kết, lấy dải Trường Sơn làm lưng dựa là vô địch – Pháp cũng đã thấy điều đó nên bao giờ họ cũng đặt ánh thống trị trên cả 3 nước Đông Dương. TQ đang chú tâm mua chuộc lãnh, tạo con bài thân tín, ly gián 3 nước Đông Dương với mưu đồ chia để trị; đồng thời, qua hợp tác với ta khai thác Bauxite Tây Nguyên, họ đang “dòm ngó”dải Trường Sơn. Họ có dụng ý thôn tính 3 nước chớ không phải chỉ làm kinh tế thuần túy.
* Việc TQ đặt giàn khoan HD 981 vào hải phận VN là động tác giả, nhằm thu hút sự chú tâm của mọi người vào đó để họ triển khai căn cứ quân sự ở Hoàng Sa và Trường Sa, từng bước thôn tính biển Đông theo đường lưỡi bò. Họ rút giàn khoan một mặt để tránh búa rìu dư luận, mặt khác níu không để VN vuột khỏi vòng tay mình. Đến nay, việc xây dựng căn cứ quân sự của họ về cơ bản đã hoàn thành bước đầu, xem như việc đã rồi, họ giả lã làm lành để lừa thế, chọn điểm xâm chiếm tiếp.
* Ngoài việc cài cắm người khắp cùng VN, TQ đặc biệt chú tâm khu Vũng Áng (Hà Tĩnh) để một mặt khống chế vịnh Bắc Bộ, mặt khác, khi có thời cơ, phối hợp với vùng 3 biên giới Việt – CPC – Lào cắt VN ra làm đôi chỗ eo khu 5 cũ – theo chiến thuật 2 dao một búa mà họ dự tính từ lâu.
* Trong khi TQ tìm trăm phương nghìn kế để ăn tươi nuốt sống VN thì, một bộ phận trong lãnh đạo VN lại mơ hồ, ảo tưởng, không xem TQ là đối thủ mà vẫn xem họ là đồng chí, là bạn láng giềng môi hở răng lạnh, núi liền núi sông liền sông !.
* Trong chiến tranh ý thức hệ giữa Cộng sản và Tư bản, phía Cộng sản như Công ty cổ phần: Liên Xô, TQ… chỉ hùn vốn rồi “nệm ấm chăn êm”, còn VN ta hùn “mặt bằng và máu” – đất nước và lính chiến. Trong cuộc chiến phải chấp nhận máu đổ thây phơi. Ra khỏi cuộc chiến, đến nay gần 40 năm, chưa hàn gắn được vết thương: chưa sưu tập hết xác tử sĩ; chưa lấp hết lỗ bom; chưa xử lý hậu quả chất độc dioxin (da cam); chưa vơi hết nỗi đau đối với những người mất người thân trong cuộc chiến; còn phải tiếp tục thực hiện chính sách đền ơn đáp nghĩa đối với người có công trong kháng chiến v.v… Thế mà đến nay, vẫn còn có người trong giới lãnh đạo thiển cận, ngây thơ cho rằng VN đã nợ và phải thọ ơn đối với TQ, rồi cam phận “thấp cổ bé miệng” để cho TQ muốn làm mưa làm gió gì đó làm !.
Buồn lo về vận nước, tôi vào mạng Internet săn tin, gặp hình ảnh lời phát biểu của tướng Lê Mã Lương hôm 14/06/2014 tại hội thảo Minh Triết về biển Đông, do video báo Pháp luật VN ghi lại. Qua hình ảnh và bài viết tựa đề “Thủ phạm tiếp tay TQ đánh chiếm Gạc Ma là lãnh đạo cao cấp”, tôi mới biết Lê Mã Lương được phong anh hùng lực lượng vũ trang ở tuổi 21 và là cựu giám đốc Bảo tàng Lịch sử Quân đội VN.
Trong video, vị tướng này tỏ ra xúc động khi nói về trận hải chiến Trường Sa 1988. Có những đoạn, dường như Ông cố gắng kềm chế để tránh nói ra hết những điều hiểu biết của mình. Theo tướng Lương: “Trước khi xảy ra trận hải chiến Trường Sa 1988, Quân đội VN đã phải nhận lệnh không được nổ súng trong trường hợp TQ đánh chiếm Gạc Ma hay bất kỳ một đảo nào ở Trường Sa. Chính vì thế, khi TQ tấn công vào đảo Gạc Ma, nó chỉ có hơn 40 lính với mấy cái xuồng bằng hợp kim nhôm đổ bộ vào. Trong khi bộ đội ta, trong đấy có một người sau nàyy được truy tặng anh hùng là thiếu úy Trần văn Phương, chỉ có mỗi tay không và giữ chặt lá cờ trên đảo Gạc Ma – không có súng. Và rồi, lính TQ nó bắn, nó đâm. Nó đâm hạ sĩ Nguyễn văn Lanh nhiều nhát trọng thương. Anh em cứ quần lộn với lính TQ như vậy…”.
Theo ảnh ghép minh họa, tướng Lương chỉ tay thẳng về hướng ảnh Lê Đức Anh, mặc dù tướng Lương không nêu tên đích danh, nhưng ai cũng hiểu “đồng chí lãnh đạo cấp cao” là ám chỉ Lê Đức Anh, khi ấy ông đang giữ chức Bộ trưởng Quốc phòng.
Tướng Lương chua xót nói: “Đứng góc độ người lính, đây là nỗi đau không chỉ của người lính Hải quân mà của người lính Quân đội Nhân dân Việt Nam. Đó là nỗi đau, mà nỗi đau này nó âm ỷ và sẽ đi cùng người lính cho đến khi kết thúc sứ mệnh trên mảnh đất này”.
Tướng Lương thuật lại lời đô đốc Giáp Văn Cương, người đứng đầu hải quân VN năm 1988: “Nó chỉ có thể lấy được Gạc Ma. Còn những đảo khác, nếu lấy thì vấn đề không phải như thế… không còn là câu chuyện của 64 chiến sĩ hy sinh và 3 tàu của chúng ta chìm dưới biển như thế”.
Tướng Lương kể thêm 2 câu chuyện:
+ Trong cuộc họp của Bộ Chính trị, đồng chí Nguyễn Cơ Thạch đập bàn và nói: “Ai ra lệnh cho bộ đội không được nổ súng?”.
+ Một quan chức ngoại giao đề nghị Nhà nước nên yêu cầu TQ để phía VN được đến Gạc Ma trục vớt 3 chiếc tàu bị bắn chìm cùng 61 thi thể các chiến sĩ hy sinh trên biển. Tổng bí thư Nông Đức Mạnh nghe xong liền nói: “Có nên làm việc đó không ? Cứ để họ nằm đó cũng đã làm sao”.
Mấy tháng qua, tôi nghe cán bộ đảng viên phàn nàn đầy tai về những lời phát biểu của Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh. Có 2 đảng viên lão thành (xin không nói tên) nói trong vẻ bực tức:“Phải tìm hiểu kỹ coi Phùng Quang Thanh là tướng Ta hay tướng Tàu?”, “Giao bộ đội cho tướng Thanh là gởi trứng cho ác”. Giờ đây, qua lời kể của tướng Lê Mã Lương về bộ trưởng quốc phòng Lê Đức Anh trước kia, tôi cảm thấy càng lo: Nếu ở cương vị Bộ trưởng Quốc phòng, Phùng Quang Thanh có suy nghĩ và hành động như Lê Đức Anh trước kia thì thảm họa chẳng những cho bộ đội mà cho cả đất nước và dân tộc.
Kết thúc bài viết, tôi có 2 đề xuất:
1/ Yếu tố ngoại xâm xuất hiện từ phương Bắc ngày càng rõ, do vậy, cuộc đấu tranh hiện nay cũng phải nhằm vào 2 mục tiêu Dân tộc và Dân chủ – tức là loại yếu tố ngoại xâm và thực hiện thể chế chính trị dân chủ pháp quyền.
2/ Căn cứ vào tình hình hiện tại của đất nước, tốt hơn hết, Quốc hội và Chủ tịch nước nên bàn bạc thuyên chuyển Phùng Quang Thanh ra khỏi Quân đội, hay ít nhất thôi giữ chức Bộ trưởng Quốc phòng.
14/11/2014
T.T
Tác giả gửi BVN