HỆ LỤY  ĐIỀU LUẬT 258 CỦA BỘ LUẬT HÌNH SỰ (Phần 3)

Cơ quan pháp luật Việt Nam đã truy cứu trách nhiệm hình sự blogger – nhà văn Phạm Viết Đào theo Điều luật 258 như thế nào ? 

Đêm đầu tiên ngủ tại buồng số 7, nhà C, trại giam số 3 (Sala) – Công an Hà Nội…

(14/6/2013)

Phạm Viết ĐàoChiều 14/6/2013, sau một ngày ròng rã bị hỏi cung, người mệt nhoài, mình được 4 cán bộ của PC 92 áp giải từ số 6 Quang Trung, Hà Đông về Trại giam số 3; dọc đường đi, thấy trong túi còn hơn 100.000 đ, mình đưa cho điều tra viên H nhờ mua cho mấy chai nước và 1 giây sữa đậu nành, vì mình sợ vào trại lộn xộn, mang tiền vào nguy hiểm. Vào tới cửa trại giam, cán bộ làm thủ tục nhập trại như đã kể phần 2, mình được đưa vào trại và chính thức trở thành tù…

Cán bộ trại giam đưa mình vào trại. Bước vào cổng trại được hơn chục mét, một cán bộ quản giáo chạy ra nhìn trừng trừng vào mặt mình, lần đầu tiên trong đời mình nhìn thấy ánh mắt lạ kỳ như vậy; từ trước đây, mình là cán bộ Bộ Văn hoá, lại là nhà văn, nhà báo đi đến đâu, vào nhà ai đều được đón tiếp niềm nở; còn hôm nay vào đây, mới bước chưa được 10 bước mình đã bắt gương mặt đằng đằng sát khí, một thứ “ánh mắt hình viên đạn”, nửa như uy hiếp, nửa như muốn lột truồng mình ra mặc dù mình là đàn ông đã ngoài 60 tuổi…

Sau này mình hiểu, đây là nét đặc trưng của nghề quản giáo; mình đoán: những cán bộ quản giáo trẻ, nếu chưa có người yêu chắc khó lấy vợ vì dễ mắc bệnh nghề nghiệp, nghề trông coi tù, hễ gặp ai mắt cũng nhìn trừng trừng; đối tượng của họ quản là giới tội phạm nguy hiểm, hở ra là có thể gây án, phản thùng, chơi lại ngay…

Thử hình dung các cán bộ quản giáo này mà gặp các cô gái hay đến nhà người yêu mà quen nghề, mắt cứ trừng trừng, ném những “ánh mắt hình viên đạn”… ngay từ cái nhìn đầu tiên thì ai mà không khiếp, bỏ chạy mất dép…

Mình được dẫn giải vào nhà C., một khu sau này mình biết là khu dành cho các loại tội phạm về kinh tế; cán bộ quản giáo đưa mình vào “phủ”; trong tù, nơi làm việc của quản giáo được gọi là “phủ”, tù thường gọi cán bộ quản giáo là “thầy”, mặc dù các thầy ở đây mở miệng ra là mày tao, chí tớ, đ. mẹ, đ. cha tù lộn tùng bậy cả lên.

Mình được đưa lên tầng 2 của nhà C., bước lên khỏi cầu thang độ dăm bước là thấy “phủ” – nơi làm việc của các “thầy” quản giáo; được đưa vào phủ, ở đây thấy có 2 cán bộ quản giáo trẻ, khoảng 25, 27 tuổi nhìn mình trừng trừng. Theo phép lịch sự mình ngỏ lời:

– Chào các anh.

Một quản giáo, sau này được biết tù gọi anh ta là D. “trố”, mắt hơi trô trố hỏi mình cộc lốc:

– Tên gì ?

– Tôi tên là Phạm Viết Đào, mình cũng trả lời cộc lốc !

– Phạm tội gì ?

– Tôi phạm tội: Lợi dụng các quyền tự do dân chủ, xâm phạm lợi ích…

– Tuyên truyền phản động à ?

– Không, tôi viết bài trên blog phản biện một số chủ trương, chính sách của nhà nước…

vẫn ngồi hỏi, còn mình thì vẫn đứng trả lời rành rọt, mặc dù phía trước mình thấy có chiếc ghế nhưng vì không thấy mời nên mình không ngồi…

thì ngồi, còn mình thì cứ đứng trả lời; D. có vẻ như thấy khó chịu nói như quát:

– Ngồi xuống !

Mình tiến lại gần bàn, định ngồi vào ghế thì anh ta chỉ vào góc tường đối diện với cái bàn D. ngồi và quát:

– Ngồi xuống góc kia !

Mình biết là mình không được phép ngồi ở bàn ngang hàng anh ta mà phải ngồi bệt xuống sàn nhà. Mình tiến đến góc tường ngồi bệt xuống chân tường…

vẫn trừng mắt nhìn mình và nói như quát:

– Anh viết để làm gì? Ai trả tiền cho anh viết ? Anh viết thuê cho ai ?

– Tôi viết bài đưa lên mạng và không lấy tiền của ai cả.

– Thế viết để làm gì ?

– Trước những vấn đề xã hội, thấy cần lên tiếng, bày tỏ chính kiến thì viết…

– Thế anh có biết tôi là ai không ?

– Anh chắc là quản giáo của trại !

– Trong tù, tù gọi quản giáo là cán bộ và xưng tôi, nghe rõ chưa?

– Vâng tôi hiểu, thưa cán bộ.

– Bây giờ anh ra ngoài hàng lang nhìn cái bảng nội quy của trại treo ở tường, anh đọc to lên 3 lần !

Một cán bộ của trại đưa tôi ra khỏi phủ, chỉ cho tôi cái bảng nội quy treo ở tường có tất cả 11 điều, tôi đọc lướt qua…

Đọc xong tôi quay vào phủ, thấy tôi không tỏ ra sợ sệt hay mất tinh thần, D. vẫn nhìn tôi trừng trừng, nói năng cộc lốc, tôi cũng gân mặt lên, bất cần; D. bắt đầu dịu giọng, lên lớp:

– Anh phạm tội là phạm tội với nhà nước chứ không phạm tội với chúng tôi; anh lớn tuổi rồi, ở ngoài có thể tuổi ngang với tuổi cha, tuổi chú của chúng tôi nhưng vào đây, anh là thằng tù, tôi yêu cầu anh phải chấp hành đầy đủ nội quy của trại; anh phải ăn, ở, sống, quan hệ như thế nào để người ta nể trọng anh, để chứng tỏ mình là người có học; sau này ra tù, biết đâu chúng ta còn có thể gặp nhau có thể còn mời nhau đi uống rượu, uống bia. Còn bây giờ tôi bố trí anh vào buồng giam số 7, ở chung với 2 tù nữa. Anh nhớ lời tôi chưa ?

– Vâng, tôi nhớ và tôi sẽ chấp hành đúng nội quy của trại…

Tôi được D. đưa vào buồng giam, tất cả đồ dùng, tư trang D. yêu cầu tôi để lại ở phủ, chỉ cho tôi mang theo chai nước, một bộ đồ lót, bàn chải đánh răng, khăn mặt…

mở cửa sắt của hàng lang dài, phía trong cửa sắt tôi thấy có 2 tù nhân trẻ đang ngồi bệt xuống, người dúm dó như 2 con chuột ướt. Tôi bước vào dãy nhà C. là dãy có tất cả 12 buồng kế tiếp nhau. D. dặn 2 tù ngồi lại chờ D, còn tôi thì D. dẫn tôi đi đưa tôi tới buồng giam số 7. D. mở khoá, tôi bước vào.

Buồng giam là một căn phòng độ 7 mét vuông, chiều rộng khoảng 2,4 m, chiều sâu khoảng 3 m. Chiếc cửa sắt nặng nề rộng khoảng 80 cm, cao khoảng 2,4 m, phía trên có chấn song làm cửa thông thoáng, phía dưới bịt kín bằng tôn sắt. Buồng được xây thành 2 bục 2 bên, mỗi bục rộng khoảng 80 cm, dài 2 m là nơi làm giường… Cuối giường là bức tường lửng cao khoảng 1,2 m ngăn cách bệ ngủ bằng xi măng với khu phụ; khu phụ gồm 2 đơn nguyên, một bên là cái bể nước nổi đựng được khoảng 40 cm3 nước và bên kia là bệ xí để tù vệ sinh khép kín ngay trong buồng giam… Mình nhìn vào cái xí xổm, đã ố vàng vì nước thải, còn bể nước thì còn một ít nước trông như nước cống, đen ngòm; buồng giam có một bóng đèn compak ở tường trong và một bóng ở cửa sổ sáng nhờ nhờ. Buồng giam bật điện sáng cả ngày lẫn đêm. Nhà tù này chắc xây dựng vào những năm 80, tường xây nguyên trạng không hề có sơn vôi ve đã ám khói, đen xỉn, nhiều chỗ đã bong vôi vừa lòi cả cốt thép…

Thiết kế buống giam theo tôi hiểu dành cho 2 tù, ngủ ở 2 cái bệ xi măng, giữa là lối đi rộng khoảng 80 cm. Sau này, ở lâu tôi hiểu, mỗi phòng như thế thường được bố trí 5-6 tù, có khi lên tới 7, 8 tù; khi tù đông thì thay nhau nằm, ngồi… Tôi liếc nhìn buồng và chọn cái bục xi măng liền kế với bể nước, D. ném cho tôi chiếc chiếu để tôi rải lên bục nằm…

Một chốc sau, D. quay lại đưa thêm 2 tù trẻ lúc nãy tôi bắt gặp ở hành lang vào ở chung buồng với tôi. D. chắc vừa dặn gì đó với 2 tù trên, một tù tên Chinh, khoảng 27, 28 tuổi, một tù tên là Hùng, trên 40 tuổi… ( Xin không nêu tên thật 2 tù nhân này, tôi tạm đổi tên khác vì hiện họ đang thi hành án…).

Sau khi đưa thêm 2 tù trẻ vào ở chung với tôi, D. quay ra, tôi hỏi qua quýt tên họ của hai bạn tù rồi quay ra giường ngủ, không muốn bắt chuyện gì. Hùng chủ động hỏi tôi:

– Chú phạm tội gì ?

– Tao phạm tội giết người… Tôi trộ Hùng.

– Chắc trong phút giây nóng nảy chứ nhìn người chú đâu đến nỗi…

– Tao đang mệt, để tao ngủ. Tôi lên giọng “đại ca”…

Cả hai lục tục dọn giường, thu xếp đồ đạc lên giường nằm…

Vì quá mệt, tôi nằm thiếp đi, độ 1-2 giờ sang, tôi tỉnh dậy đi vệ sinh thấy Chinh ngủ còn Hùng thì vẫn ngồi ngáp ngắn ngáp dài, người ủ rũ như tàu lá…

Tôi lại quay vào, sau một giấc ngủ ngắn, người tôi đã có phần tỉnh táo. Tôi liếc nhìn Hùng thấy hắn ngồi ngáp vặt, tôi dục:

– Cậu không ngủ à ?

– Chúng cháu được giao nhiệm vụ phân công nhau trông chú ngủ…

– Chúng mày sợ tao trốn hay tự tử ?

– Các thầy bảo chúng cháu trông chú, chúng cháu phải theo !

– Đi ngủ đi, chúng mày không phải trông đâu; từ đây ra cổng có tới 6 khoá, có mở tao cũng chẳng trốn đâu mà sợ; còn lâu tao mới tự tử nghe con…

– Thấy chú lớn tuổi, chúng cháu lo cho chú, các thầy bắt các cháu trông…

Tôi dục Hùng đi ngủ, không phải thức trông…

( Ảnh do Trần Định chụp )

( Còn nữa… )

P.V.Đ.

Nguồn: http://nvphamvietdao.blogspot.com/2014/11/he-luy-ieu-luat-258-cua-bo-luat-hinh-su_6.html

 

 

This entry was posted in Lên Tiếng. Bookmark the permalink.