Thư của nhà nghiên cứu Dương Danh Dy

Kính gửi các anh: Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn

Mạng boxit.net ngày 5/4/2010 đăng bài Hãy hết sức tỉnh táo+Thư gửi Lạng Sơn đề tên tôi: Dương Danh Dy. Ngay khi vừa thấy và đọc bài này tôi đã gọi điện cho anh Huệ Chi báo cho biết đó không phải là bài viết của tôi. Anh Huệ Chi hứa sẽ đính chính.

Tuy vậy tôi thấy cần nói thêm mấy vấn đề sau:

Thời gian qua có không ít bạn đọc trong nước và cả phóng viên nước ngoài gọi điện hỏi tôi về chuyện trên, tôi đã trả lời là:

– Khẳng định không có chuyện cái gọi là “liệt sĩ Trung Quốc, tháng 2/1979 chôn tại Việt Nam” vì lúc đó quân xâm lược Trung Quốc chỉ vào đến được thành phố Lạng Sơn rồi vội rút thôi (tôi được phổ biến, mấy sư đoàn của chúng ta trong đó có sư 308 đang không vận ra bắc, làm sao họ có gan đến tận Hữu Lũng để chôn những tên chết trận).

– Trong thời gian chống chiến tranh phá hoại, theo thỏa thuận (đến giờ tôi cũng không biết là giữa hai đảng hay hai chính phủ, hay hai quân đội Việt Nam và Trung Quốc, ở cấp nào, nhưng biết chắc là vào lúc Bác Hồ còn sống), một số bộ đội Trung Quốc đã bí mật sang giúp chúng ta làm đường, bảo vệ không phận một số vùng (tôi còn nhớ được phổ biến có lúc họ tranh cãi với ta về công hạ chiếc máy bay thứ bao nhiêu – tôi quên số cụ thể – tại vùng trời Thái Nguyên).

Trong lao động và chiến đấu tại Việt Nam với không lực Mỹ, một số cán bộ chiến sĩ quân Giải phóng nhân dân Trung Quốc đã hy sinh anh dũng, cũng theo thỏa thuận, họ được chôn cất tại Việt Nam (Vĩnh Phúc, Lạng Sơn, Thái Nguyên, Quảng Ninh, Lào Cai…) chứ không mang thi thể về nước. Tôi đã hỏi mấy anh em cùng tuổi, nay đã là lớp U80 (vì lớp lãnh đạo trực tiếp chúng tôi đã mất cả) anh em đều xác nhận như trên.

Nghĩa Trang Liệt Sĩ Viện Việt Kháng Mỹ Tại Khấu Đốn, Cao Bằng, Việt Nam

Nghĩa Trang Liệt Sĩ Viện Việt Kháng Mỹ Tại Khấu Đốn, Cao Bằng, Việt Nam

Đối với những liệt sĩ này, dù trong bất cứ tình hình nào nhân dân ta đều tôn trọng, biết ơn. Nghĩa trang được trông nom, giữ gìn, vào dịp thanh minh, có thăm viếng, có khi có người của Sứ quán Trung Quốc tại Việt Nam cùng đi.

Câu chuyện chỉ có thế thôi. Điều đáng tiếc là UBND Lạng Sơn không nói rõ sự thật, không dám công khai, và điều đáng trách là có người sau khi đã được tôi giải thích, công nhận những thông tin của tôi mà vẫn cố tình đưa tin không đúng.

Cũng nhân dịp này tôi muốn nói thêm, theo thỏa thuận trong đàm phán khi ký hiệp định Pháp-Thanh về việc phân chia đường biên giới trên bộ giữa Việt Nam và Trung Quốc thời đó, Pháp cắt của ta một vùng thuộc nước ta ngày đó – nay được gọi là “Làng Việt” tại Đông Hưng, Trung Quốc. Dân vùng này được Trung Quốc coi là dân tộc thiểu số “Kinh”. Sau hơn một trăm năm thuộc về Trung Quốc, qua nhiều thế hệ họ đã trở thành người Trung Quốc, học chữ Trung Quốc, nói tiếng Trung Quốc, không nói được tiếng Kinh, mặc dù còn giữ được một ít phong tục thuần Việt cũ như khi tế lễ vẫn nói “hơng, bái”… Vì đã là công dân Trung Quốc nên  họ coi “Phục Ba tướng quân” là “anh hùng” của họ thì có điều gì đáng trách.

Đáng trách là mấy người Việt Nam chính cống, đang sống ở đất Việt Nam, do quan hệ họ hàng từ thời xa xưa mà sang chơi vào đúng dịp đó, vì không hiểu lịch sử Việt Nam nên đã trở thành kẻ vô tình hay hữu ý tham gia lễ hội một cách lố bịch.

Nhưng trước tiên chúng ta nên trách dân trí nước mình chưa cao.

Tuy vậy đến cái anh Phó Giáo sư, Tiến sĩ, nguyên Phó Trưởng Ban Tuyên Huấn TW còn mắc cái lỗi to đùng [trên tờ báo Điện tử ĐCSVN] như mọi người đều biết, thì các bạn đọc ơi, quá nặng lời với mấy người dân biên giới của ta đó làm gì.

Chả biết tôi có lẩm cẩm không?

Xin bạn đọc tha lỗi, nếu có điều gì chưa phải.

Ngày 6 tháng 4 năm 2010

DDD

HT Mạng Bauxite Việt Nam biên tập

This entry was posted in Trung Quốc. Bookmark the permalink.