Bài viết của tác giả đăng trên trang Anh Ba Sàm đwocj đăng lại trên trang Dân Quyền với những dòng chữ đỏ bổ sung của nhà giáo Phạm Toàn.
Bauxite Việt nam
Theo Basam
Dân Quyền: Ý kiến kẻ hậu sinh kính cẩn thêm vào bài viết tâm huyết và dũng cảm của bác Lê Hồng Hà – mong được thông cảm và bổ cứu. Phạm Toàn.
Dưới đây phần chữ đỏ là thêm vào của Phạm Toàn
Việc phân tích tình hình đất nước và tìm con đường tiến lên là một vấn đề cực kỳ phức tạp, khó khăn, đòi hỏi một sự tổng hợp và đóng góp của hàng trăm ngàn người. Đây chỉ là một sự tham gia nhỏ nhoi vào công việc chung đó mà thôi. Dù sao thì đó cũng là 1 sự phản biện.
***
I
1. Nhờ sự phát huy truyền thống cứu nước của cha ông ta trong lịch sử, mà nhân dân ta đã tiến hành Cách mạng Tháng 8 và giải phóng đất nước thành công. Đó là công lao vĩ đại của nhân dân ta, có sự đóng góp quan trọng của các nhà yêu nước, đặc biệt của Đảng Cộng sản Việt Nam, đứng đầu là nhà yêu nước Nguyễn Ái Quốc – Hồ Chí Minh. Chúng ta phải biết ơn nhân dân, các nhà yêu nước, đặc biệt là Đảng Cộng sản dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh.
Thành công được coi là tuyệt đối đó cón có nguyên nhân ngày càng lộ diện thuộc về cách lãnh đạo của Đảng CSVN biết lợi dụng lòng yêu nước bồng bột và niềm hy vọng ngây thơ vào đảng cộng sản, trong tình thế đã thiếu thông tin lại được bổ sung bằng khẩu hiệu “Bí mật là yêu nước” cùng với sự tung hoành của bộ máy đảng, biến thông tin chỉ còn là tuyên truyền.
Hiện tượng kỳ thị độc địa với “phía bên kia” và sự trù trừ tiến hành hòa giải và hòa hợp dân tộc sau gần bốn mươi năm thống nhất đất nước đã khiến cho xu thế chống cộng thêm cực đoan và “bên thắng cuộc” thì ngày càng có lý do để coi cuộc chiến tranh giải phóng là cuộc nội chiến.
2. Nhưng doNhững điều kiện lịch sử cụ thể tạo ra những hạn chế dẫn tới việc người Việt Nam có một sự lựa chọn 1 học thuyết sai lầm, học thuyết Mác – Lênin, do đi theo con đường sai lầm xây dựng chủ nghĩa xã hội (để tiến lên chủ nghĩa cộng sản), đi theo đường lối đấu tranh giai cấp (cải cách ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh, đàn áp nhân văn giai phẩm, đàn áp nhóm xét lại chống Đảng, đấu tranh quyết liệt: ai thắng ai, lấy quốc doanh làm chủ đạo, hợp tác hóa nông nghiệp, thủ công nghiệp, v..v…) nên trong việc xây dựng đất nước, Đảng Cộng sản đã hoàn toàn thất bại, tiêu diệt tất cả các tinh hoa của dân tộc, đưa đất nước vào con đường ngày càng suy thoái.
Thái độ không thức thời và ngạo mạn sau những chiến thắng năm 1945 và 1975 đã củng cố tình trạng thiếu hiểu biết toàn diện về quản lý một xã hội buộc phải phát triển theo hướng hiện đại hóa và toàn cầu hóa – cộng thêm sự móc ngoặc rất có thể đã xảy ra với ban lãnh đạo bá quyền Bắc Kinh đã đẩy đất nước dấn sâu vào thế tiến thoái lưỡng nan, khạc chẳng ra nuốt chẳng vào với cái thứ chủ nghĩa xã hội nhà quê trọc phú kiểu châu Á.
Năm 1986, do sức ép của tình hình, đã có sự đổi mới lần thứ nhất, nhưng đó chẳng qua chỉ là sự đổi mới nửa vời, bộ phận, còn nói chung vẫn kiên trì chủ nghĩa Mác – Lênin, vẫn kiên trì chủ nghĩa xã hội, nên đất nước vẫn đi theo con đường sai lầm, đất nước vẫn tiếp tục tụt hậu. (So sánh với các nước xung quanh)
3. Mấy năm gần đây, do hậu quả của đường lối sai lầm nói trên, xã hội với sự biến động bất lợi của tình hình thế giới, đất nước đang rơi vào một trạng thái tổng khủng hoảng toàn diện (kinh tế, chính trị, xã hội, đạo đức, giáo dục, y tế) người Tàu ngày càng có mặt toàn diện tại Việt Nam: trong các cuộc đấu thầu, trong các cuộc rượt đuổi ngư dân ta ở ngời khơi, trong các phố Tàu và làng Tàu không còn bí mật với ai, trong các vùng đất được thuê không biết khi nào mới hết hạn nhượng địa, … trong cả những đèn lồng và bài hát Tàu giữ nhịp cho thanh niên Việt Nam khiêu vũ cho quên ngày đoạn tháng … và tình hình ngày càng trầm trọng, đòi hỏi ngày càng gay gắt phải có 1 sự đổi mới căn bản.
Tình hình có thể coi như 1 cuộc khủng hoảng chính trị, báo trước 1 sự chuyển biến tất yếu ?
II
Tình hình quốc tế mấy năm gần đây ra sao ?
1/ Điều đáng chú ý, sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, thì các nước lớn đều chú ý đẩy mạnh sự phát triển và điều chỉnh chiến lược của mình, tạo ra 1 tình hình thế giới rất đa dạng, phức tạp.
2/ Trung Quốc vươn lên đứng hàng thứ 2 của thế giới, đang tiến hành 1 bước bành trướng ráo riết ở các châu, bành trướng ở biển Đông.
3/ Nhật Bản, Hàn Quốc, dù đang còn có mâu thuẫn, vẫn đang đoàn kết để trở thành 1 lực lượng mạnh ở Đông Bắc Á, liên minh với Hoa Kỳ.
3.1/ EU vẫn đang phấn đấu vượt qua khủng hoảng để phát triển và trở thành lực lượng vững mạnh, để cùng Hoa Kỳ chi phối thế giới.
4/ Nga vẫn đang cố giữ thế và lực trên thế giới.
5/ Ấn Độ và một vài nước ở Nam Mỹ, Nam Phi cũng đang cố gắng mạnh lên.
6/ Trung Quốc nhất quán thi hành 1 chính sách bành trướng đối với Việt Nam. Mục tiêu là muốn bắc thuộc hóa Việt Nam, qua các biện pháp lấn chiếm về đất đai trên bộ, biển, đánh chiếm Hoàng Sa và 1 phần Trường Sa, áp đảo về kinh tế, gặm nhấm tài nguyên, ngầm đưa nguồn lực vào tất cả các địa phương, chuẩn bị toàn diện để lệ thuộc hóa Việt Nam.
7/ Trong những năm qua, Việt Nam qua hội nhập với quốc tế, đã mở rộng được quan hệ về các mặt, rất thuận lợi cho sự phát triển về kinh tế và các mặt.
Nhưng riêng với Trung Quốc, nhất là từ Hội nghị Thành Đô, các nhà lãnh đạo Việt Nam đã nhất quán áp dụng 1 đường lối nhượng bộ, thỏa hiệp, thậm chí coi là đầu hàng, rất có hại cho đất nước, làm cho mọi người liên tưởng tới hiện tượng Lê Chiêu Thống trong lịch sử.
8/ Vấn đề đặt ra cho đất nước là:
Đi đôi với vấn đề đấu tranh để dân chủ hóa đất nước, loại trừ chế độ Đảng trị độc tài, chấm dứt sự thống trị của chủ nghĩa Mác – Lênin, chấm dứt con đường XHCN, thì phải kiên trì đấu tranh để bảo vệ chủ quyền, độc lập của Tổ quốc…
Đó là 1 vấn đề rất khó, rất phức tạp vì cùng 1 lúc phải giải quyết 2 nhiệm vụ chiến lược trọng đại, khó khăn.
Đó là 1 điều chưa được làm rõ đối với nhân dân, và các lực lượng dân chủ trong nước.
III
Những vấn đề đặt ra cần giải đáp là:
– Vì sao chưa xảy ra sự chuyển biến đó ?
– Độ bao giờ thì sẽ xảy ra sự chuyển biến đó ?
– Sự chuyển biến đó sẽ có thể diễn ra như thế nào ? Bạo lực hay hòa bình ?
– Tính chất của sự chuyển biến đó ?
– Lực lượng nào sẽ thúc đẩy sự chuyển biến ?
– Liệu có xảy ra 1 cuộc đàn áp đẫm máu gì không ?
– Thái độ của quốc tế đối với cuộc chuyển biến đó ra sao ?
– Vậy trong thời gian tới, các lực lượng dân chủ nên làm gì ?
– Thái độ của các nhà cầm quyền hiện nay có thể làm gì ?
Dưới đây, tôi thử nêu lên 1 cách suy nghĩ cá nhân, để góp phần vào việc đi tới giải đáp các vấn đề nói trên:
1/ Vì sao chưa xảy ra sự chuyển biến ?
Đó là vì
Về mặt chủ quan, các lực lượng dân chủ đối lập, tuy đã hình thành nhưng còn quá yếu so với tình hình. Vì vậy tới đây, 1 mặt phải ủng hộ việc thành lập các tổ chức dân sự, mặt khác phải hợp đồng phối hợp các tổ chức đó theo 1 chương trình hành động phối hợp, tạo nên 1 sức mạnh tổng hợp, bỏ qua được những sự khác nhau cụ thể để nhằm vào 1 mục tiêu chung.
Đó còn là vì
Về mặc khách quan, Đảng CSVN đã tổ chức được trên toàn cõi Việt Nam một hệ thống cai trị bằng cảnh sát-mật vụ, mà những biểu hiện dễ thấy nhất là: những cuộc cưỡng chế dân oan bằng cảnh sát cùng cảnh khuyển và quân đội, những cuộc bố ráp hoặc bắt cóc dân bị nghi đang xâm phạm an ninh “tổ quốc”, những cuộc bỏ tù người bất đồng chính kiến, những vụ án oan đã lộ và chưa lộ hoặc không bao giờ lộ… tất cả đã tạo ra một hình ảnh đáng xấu hổ cho những ai còn liêm sỉ.
Do đó, phải phát hiện, tôn vinh các nhân vật lão thành có uy tín, các nhân vật xuất sắc, xuất hiện trong quá trình đấu tranh những năm qua. Phải tránh các quan niệm hẹp hòi, đố kỵ.
2/ Độ bao giờ có thể xảy ra sự chuyển biến ?
Về vấn đề này, còn nhiều ý kiến khác nhau.
Có ý kiến cho rằng: có thể xảy ra ngay trong năm 2014 này ?
Có ý kiến cho rằng: còn lâu lắm, phải 5, 7, 10 năm nữa ?
Theo tôi, có thể có sự chuyển biến trong khoảng thời gian vài 3 năm tới (2014 – 2016) ?
3/ Sự chuyển biến đó sẽ diễn ra như thế nào ? Bạo lực hay hòa bình ? Tính chất của cuộc chuyển biến đó ?
Theo tôi: đó không phải là 1 cuộc đảo chính ? Không phải là 1 cuộc khởi nghĩa ? Không phải là 1 cuộc bạo lực đổi thay.
Có thể nó xuất hiện như 1 cuộc đổi mới hệ thống chính trị cơ bản, nghĩa là chuyển đổi hòa bình.
Đó không phải là 1 cuộc lật đổ chính quyền (vẫn giữ Chính phủ và giữ Quốc hội), mà chỉ là loại bỏ sự cai trị mặc định vĩnh viễn của một Đảng Cộng sản.
Không còn chế độ các cấp ủy (tỉnh, thành, quận, huyện, xã, phường…), lãnh đạo chỉ huy các ủy ban hành chính, Hội đồng nhân dân các cấp.
Không còn chế độ Bộ Chính trị, Ban Bí thư, chỉ thị cho Quốc hội và Chính phủ.
Không còn chế độ Cương lĩnh của Đảng, đặt trên Hiến pháp.
Không còn chế độ Quốc hội, Chính phủ phải chấp hành nghị quyết của Đảng. Quốc hội và Chính phủ hoạt động độc lập theo Hiến pháp.
Việc cải thiện nhân sự trong Chính phủ, Quốc hội sẽ được tiến hành từng bước theo thủ tục bỏ phiếu tín nhiệm, chứ không phải theo kiểu lật đổ ?
4/ Đến kỳ Bầu cử Quốc hội, cần bỏ chế độ hiệp thương trước đây, không cho phép gạt những người không theo Đảng, mà phải bầu 1 cách dân chủ, bầu ra 1 Quốc hội của nhân dân, chứ không bầu ra 1 thứ Đảng trị.
Tới đây, trong Quốc hội và Hội đồng Nhân dân các cấp, Đảng viên cộng sản không nên chiếm tới 50% đại biểu.
5/ Sở dĩ cần giữ nguyên Chính phủ và Quốc hội, là để đảm bảo các hoạt động kinh tế, văn hóa, xã hội, được bảo đảm bình thường.
Mọi chế độ lương bổng, hưu trí, phụ cấp cho những người về hưu, những đối tượng xã hội vẫn bình thường, không để xảy ra xáo trộn, đình trệ.
V
Những việc cần làm trước mắt
1/ Khuyến khích, ủng hộ việc thành lập các hội dân sự. Lấy lý do thi hành nghiêm chỉnh Hiến pháp mới được thông qua, nhấn mạnh các quyền của nhân dân, nhất là quyền lập hội, quyền tự do tư tưởng, để mở rộng việc lập các hội dân sự: hội Dân oan, hội Báo chí,… (chọn các tên gọi rất bình thường), càng nhiều, càng tốt.
2/ Dựa vào các bậc lão thành (Ví dụ: Nguyễn Trọng Vĩnh,…) và các nhân vật đang nổi lên (Tống Văn Công, Phạm Đình Trọng, Phạm Sĩ Dũng, Nguyễn Tường Thụy, Nguyễn Xuân Diện, Lê Hiền Đức, v..v…) để liên hiệp, phối hợp hoạt động của các hội, các tổ chức dân sự thành 1 lực lượng thống nhất, tạo nên 1 sức mạnh chung, không để rời rạc, không câu nệ những chi tiết còn khác nhau.
3/ Từng bước đấu tranh đòi sửa sai, thanh minh, khôi phục quyền lợi cho các vụ án oan sai trước đây như vụ Nhân văn tác phẩm, vụ án xét lại chống Đảng, các vụ xử sai trong cải cách ruộng đất, chỉnh đốn tổ chức, cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh. Điều này phải lâu dài, chờ đợi, không nóng vội.
4/ Phát động đòi giải phóng cho tất cả các tù nhân lương tâm hiện đang còn bị giam giữ, tất cả những tù nhân bị kết án về điều 258, điều 88 của Bộ luật Hình sự, tội tuyên truyền chống đối Nhà nước (vì những điều này vi phạm quyền tự do ngôn luận trong Hiến pháp).
Có sự vận động các tổ chức quốc tế tham gia như lâu nay họ vẫn làm.
5/ Tổ chức việc thăm nom, an ủi, giúp đỡ các tù nhân lương tâm đã được tha ở các địa phương, có thông tin tuyên truyền rộng rãi.
6/ Tổ chức các nhà lý luận viết bài phê phán chủ nghĩa Mác – Lênin (1 học thuyết phản khoa học đã bị thế giới vứt bỏ), phê phán chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản, là những học thuyết không tưởng đã bị thế giới bác bỏ. Phải giải phóng dân tộc Việt Nam khỏi chủ nghĩa Mác – Lênin, khỏi CNXH.
7/ Tổ chức phê phán 1 cách hệ thống các tội ác mà Đảng Cộng sản đã gây ra cho dân tộc Việt Nam trong mấy chục năm qua (từ cải cách ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh, hợp tác hóa nông nghiệp, trấn áp nhân văn giai phẩm, trấn áp vụ án xét lại chống Đảng, đi vào con đường XHCN).
Những thắng lợi về Cách mạng tháng 8 và giải phóng dân tộc là công lao của nhân dân, của Đảng Cộng sản, của Bác Hồ, là do phát huy truyền thống dân tộc mấy nghìn năm lịch sử, không phải do chủ nghĩa Mác – Lenin, do chủ nghĩa xã hội.
Kết luận
Chúng ta tiến hành 1 cuộc chuyển biến lớn lao nhưng chủ yếu là:
– Xóa bỏ sự cai trị của Đảng
– Xóa bỏ điều 4 trong Hiến pháp
– Xóa bỏ sự cai trị của các cấp ủy Đảng từ trung ương, qua các: tỉnh thành, quận huyện, xã phường,
Nhưng vẫn giữ nguyên hoạt động của các cơ quan Nhà nước, Chính phủ, Quốc hội, các Ủy Ban Hành chính và Hội đồng Nhân dân các cấp để đảm bảo toàn bộ các hoạt động kinh tế, xã hội, văn hóa của đất nước vẫn tiến hành bình thường.
Toàn bộ chế độ lương bổng, lương hưu, phụ cấp xã hội cho lớp người có công, các đối tượng xã hội vẫn được tiến hành bình thường, không bị gián đoạn.
Điều thay đổi lớn là:
Đảng Cộng sản trong 1 – 2 năm tới phải tự sống bằng kinh phí của Đảng viên. Không thể tùy tiện cắt ngân sách của Nhà nước.
– Trường Đảng trung ương nên nhập sang Đại học Hành chính Quốc gia.
– Các Ban của Đảng nên nhập sang các cơ quan tương ứng của Quốc hội và Chính phủ.
– Các ủy viên cấp ủy các cấp nên chuyển sang Hội đồng Nhân dân và ứng cử vào các cấp ủy ban.
– Các cán bộ về hưu bên Đảng, cứ coi như cán bộ về hưu của viên chức Nhà nước hiện nay.
Như vậy, cuộc biến chuyển không xảy ra đổ vỡ gì lớn.
Đảng Cộng sản chuyển sang là 1 Đảng chính trị tham chính, 1 tổ chức dân sự trong xã hội.
Sẽ không có sự đàn áp, bắt bớ gì trong xã hội cả.
Xã hội vẫn hoạt động 1 cách hòa bình. Không trải qua bạo lực, đổ vỡ.
Đảng Cộng sản sẽ tìm mọi cách ngăn trở các công việc kể trên, nhưng sẽ rất khó khăn.
Cố giữ quân đội cùng đứng khách quan đối với các sự việc trên đây.
Trên đây chỉ mới là những suy nghĩ cá nhân, có thể không tưởng để đóng góp vào chung.
Nguồn:
http://diendanxahoidansu.wordpress.com/2014/03/28/may-suy-nghi-ve-tinh-hinh-nhiem-vu-hien-nay/