Đơn của ông Đặng Văn Việt gửi Bí thư Thành ủy Hà Nội và Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội

CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM

Độc lập – Tự do – Hạnh phúc

–––––––––––––––

ĐƠN ĐỀ NGHỊ

V/v: Nhà ở

 

Kính gửi :      –   ÔNG BÍ THƯ THÀNH UỶ HÀ NỘI

                     –   ÔNG CHỦ TỊCH UBND THÀNH PHỐ HÀ NỘI

 

Tôi là: Đặng Văn Việt – sinh năm 1920 tại Nghệ An (U100), tham gia cách mạng từ 1943 (LTCM), tham gia Đảng từ 1948 (65 năm), là một trong những Trung đoàn trưởng (ET) đầu tiên của QĐND Việt Nam (năm 1947:  ET/E28; năm 1949: ET/E174 Cao Bắc Lạng), tương đương Trung tá từ năm 1947; chuyển ngành làm Phó cục trưởng, Cục trưởng (60 – 80). Đã chỉ huy nhiều mặt trận, đánh nhiều trận lớn nhỏ (thắng 116/120), một số trận then chốt có tính quyết định giải phóng nhiều vùng rộng lớn:

– Trận Đông Khê – Cốc Xá: giải phóng khu Đông Bắc (CBHL) 1950.

– Trận Bình Liêu: giải phóng quân khu Duyên Hải (1950).

– Trận Mộc Châu: giải phóng quân khu Tây Bắc lần 1 (1952).

Thu hàng vạn tấn chiến lợi phẩm, bắt hàng vạn tù binh, với thương vong ít  1/10.

Năm 1960, chuyển ngành đã góp phần tích cực vào xây dựng kinh tế, đã xây dựng hàng trăm công trình công nghiệp, dân dụng, đạt phương châm: nhanh, nhiều, tốt, rẻ, đã góp phần đưa ngành thuỷ sản từ yếu kém thành một mũi nhọn xuất khẩu (năm 1960: không xuất khẩu được 10 triệu dollars/năm, sau 3 năm lên 300 triệu dollars/năm. Đến nay, cả nước xuất khẩu 5 – 6 tỷ dollars/năm).

Năm 1980 về hưu, tăng gia, viết sách (15 cuốn), góp phần nhỏ vào kho tàng Văn hoá Sử của Việt Nam, được ba giải Nhất về Văn học Nghệ thuật:

– 01 Nhất Toàn quốc Việt Nam (2000)

– 01 Nhất Thế giới (BBC 2004)

– 01 Nhất tỉnh Lạng Sơn (2001)

– Về thể dục thể thao: 6 Huy chương Vàng – Bạc về môn tennis.

* Khen thưởng tổng kết:

– 01 Huân chương Chiến thắng hạng Nhất

– 01 Huân chương Chiến công hạng Nhất

– 01 Huân chương Kháng chiến hạng Nhất

– 01 Huân chương Chống Mỹ hạng Nhất

– 01 Huân chương Độc lập hạng Hai

Trên mọi lĩnh vực: quân sự, kinh tế, văn hoá, chính trị tôi đều tỏ ra sáng tạo và xuất sắc.

Mặc cho có những thành tích, có những cố gắng bản thân, không tiêu cực, không bất mãn, không tham nhũng đến nửa xu, luôn vì dân vì nước, không bè cánh, nịnh bợ, luôn lạc quan, yêu đời, được đồng đội mến phục, nhân dân tin cậy, kẻ thù kính nể. Nhưng theo quan điểm, kiên trì đường lối Marx-Lenin và tư tưởng Trần Phú, Nhà nước XHCN Việt Nam thi hành một chính sách đặc biệt với ông Việt (5 không): không lên chức – không lên lương – không khen thưởng cụ thể – không quan tâm đến điều kiện sinh hoạt.

– Do 5 không, nên từ năm 1947 tương đương Trung tá – Cục trưởng thì nay 2013 vẫn là Cục trưởng – Trung tá.

– Do 5 không nên từ năm 1947 ăn lương Trung tá – Cục trưởng thì nay vẫn lương Trung tá – Cục trưởng (2013).

– Do 5 không nên đồng cấp lên Đại tướng – Phó Chủ tịch Nước, cấp dưới lên Tướng (20), lên Đại tá (100), lên Anh hùng (14), trong khi ấy thủ trưởng đơn vị vẫn nguyên xi Trung tá – Cục trưởng (2013). Năm 2012, hàng vạn người đề đạt Nhà nước phong Anh hùng cho ông Việt, nhưng không có một câu trả lời, không cần một tí đếm xỉa.

– Do 5 không nên năm 1960 chuyển ngành sang dân sự, được chia một căn hộ 32m2  (không khép kín) theo tiêu chuẩn của bà Huyền (vợ), đến nay (2013) vẫn ở căn hộ trên, chia cho con một nửa (15m2), con bố 15m2. Nhiều bạn bè đến thăm ai cũng kêu lên vì sao vị ET lừng danh từ năm 1947 nay chỉ có căn buồng 15m2 ở  tầng 4, có người không cầm nổi nước mắt, nhiều bạn nước ngoài không thể hiểu nổi chế độ, chính sách của Nhà nước XHCN Việt nam đối với người có công? Có bạn nói: “Ông Việt là một nạn nhân của một chế độ bất công ngoài sức tưởng tượng, kéo dài và không chịu sửa chữa” – (Viet est victime d’une injustice hors d’imagination, prolongée et non réparée)… Năm 2011, một đoàn cán bộ của Ban TCTƯ đến làm việc về cụ Hướng cũng ngạc nhiên không ngờ vua ĐS4 lại chỉ có một căn buồng 15m2 trên tít tầng 4 của khu tập thể, hẹn sẽ can thiệp để cải thiện nơi ở của ông Việt. Đã 2 năm trôi qua, nhưng vẫn không có một đổi thay. Nhiều đoàn quay phim muốn quay ông Việt, khó khăn lắm mới tìm được chỗ đặt máy móc.

Tuổi ngày càng cao, sức càng yếu, mỗi ngày tôi thường phải lên xuống gác 3 – 4 lần, mỗi lần qua một bậc thang phải dừng 5 -10 phút để thở lấy hơi.

Một thời gian ngắn nữa, con Hùm Xám sẽ không còn sức leo lên căn buồng thân yêu của mình. Lúc ấy, vị ET sẽ phải có phép: buộc một dây vào bụng, nhờ một người kéo đi trước, đằng sau nhờ 1 – 2 người đẩy, đúng như cách đây 61 năm (1952), ET bị sốt rét nặng không ngồi vững được, giờ G đã đến, ET  ra lệnh buộc dây, hai lính kéo đằng trước, hai lính đẩy đằng sau Chỉ huy trưởng lên được đỉnh núi – nơi đặt chỉ huy sở và trong nháy mắt E174 đã tiêu diệt gọn 3 tiền đồn: Ca Vịnh, Ba Khe, Thượng Bằng La, mở đường vào giải phóng quân khu Tây Bắc lần 1 (1952) – một kỷ niệm đẹp, tuyệt đẹp khó quên.

Để thể hiện tính ưu việt của chế độ, tôi đề nghị Bí thư, Chủ tịch Thành phố quan tâm giải quyết cho tôi xuống một căn hộ tầng thấp, sau 75 năm làm cách mạng, chưa bao giờ tôi được ở theo tiêu chuẩn (ET – Cục Trưởng), nay cho được thực hiện. Nếu cấp lãnh đạo thấy khó khăn, không giải quyết được thì xin cho một tín hiệu, để “người nạn nhân” sẽ coi như huỷ bỏ đề nghị trên.

 

 

Nay kính

 LTCM: Đặng Văn Việt

Địa chỉ: 125 Minh Khai – Phòng 425 – gác 4 TT Bộ Xây dựng

Điện thoại: 0125 255 0959 – Email: vanvietds4@gmail.com

 

This entry was posted in Lên Tiếng. Bookmark the permalink.