Tâm sự với Thầy – GS Nguyễn Huy Quý – một nỗi buồn…

GS Nguyễn Huy Quý

GS Nguyễn Huy Quý

Thưa Thầy! Em xin tự giới thiệu em là là Hà Văn Thịnh, cựu sinh viên G18, chuyên ngành Lịch sử Thế giới, Đại học Tổng hợp Hà Nội (1973 -1977). Nói như thế để Thầy thấy rằng em là học trò đích thực do chính các thầy đào tạo ra. Em không phải là người giỏi nhưng chắc chắn là người có hiểu biết ít nhiều về Trung Quốc – nhất là từ khi em được Thầy giáo hướng dẫn Nguyễn Văn Hồng tận tình cưu mang, chỉ bảo…

Em vô cùng buồn và xót xa khi đọc bài viết của tác giả Đinh Kim Phúc (BVN, 30.12.2010). Em không biết ông Đinh Kim Phúc là ai nhưng em nghĩ (và rất tin) đó là một người có trình độ hiểu sâu, hiểu đúng các vấn đề về lịch sử Trung – Việt. Do vậy, lẽ ra em phải đọc bài viết của Thầy để kiểm chứng nhưng nói thật rằng em không đủ can đảm để đọc nó vì nghĩ rằng sẽ đớn đau nhiều lắm…

Chúng em ai cũng biết Thầy đi học ở Trung Quốc về và dĩ nhiên là biết thế nào cái ngon, cái tuyệt của bánh bao, vịt quay Bắc Kinh, sủi cảo Hàng Châu… Thế nhưng, giữa những điều vĩ tuyệt của nền văn minh Trung Hoa và chủ nghĩa bành trướng, bá quyền độc tàn của họ là cả một khoảng cách thật xa vời. Em còn nhớ Thầy đã dạy chúng em (chuyên đề Trung Quốc học) rất rõ rằng bản chất của tư tưởng Đại Hán là điều không thể thay đổi được, rằng mối thâm thù – mâu thuẫn hàng ngàn năm không giải quyết được thì cũng sẽ không thể nào giải quyết được trong vài năm, rằng chừng nào họ còn có ý định thôn tính một phần hay toàn bộ đất nước ta thì chừng đó phải luôn cẩn trọng, giữ gìn… Những cái “rằng” bát ngát của tư duy và hiểu biết đó cho chúng em đi đúng con đường mà những người Thầy đáng kính như Thầy đã chỉ ra. Thế mà, tại sao bỗng dưng những điều Thầy đã dạy ngày nào so với hôm nay lại khác nhau như đêm và ngày? Em không hiểu vì quả thật, trong muôn nỗi phức tạp của đời thường, sự nhố nhăng của cái gọi là “khoa học lịch sử” thời nay; em đau xót thật sự vì không biết đặt niềm tin vào đâu, ai đúng, ai sai, như thế nào là khoa học…?

Thầy kính mến! Làm sao Thầy có thể khẳng định mâu thuẫn giữa Việt nam với Trung Quốc chỉ mới bắt đầu từ cuối những năm 70 của thế kỷ XX? Xác tín như thế chẳng khác nào xổ toẹt toàn bộ lịch sử 1.117 năm bị Bắc thuộc dập vùi và hàng chục cuộc chiến tranh xâm lược tàn phá. Thầy đã đọc bài thơ Cảm Hoài của Đặng Dung hay chưa? Ông mất tháng 12.1413, nghe đâu bị Trương Phụ mổ bụng moi gan để uống rượu (hoặc là nhảy xuống sông Trường Giang tự vẫn vì không chịu nhục). Nếu em nhớ không nhầm thì Đặng Dung quê ở Can Lộc – tức là đồng hương chính cống Nghệ Tĩnh với Thầy đó. Đặng Dung cảm khái rằng Quốc thù vị báo đầu tiên bạch/ Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma. Đầu bạc trắng rồi mà thù nhà chưa trả, nợ nước chưa đền/ Tuy nhiên, cũng không biết đã bao đêm rồi, ta vẫn mài thanh gươm báu dưới ánh trăng để chờ một lúc nào đó rửa sạch oán thù. Em nghĩ rằng khi Thầy phủ nhận toàn bộ lịch sử trước năm 1979 có nghĩa là Thầy đã xúc phạm đến bậc Tiên Tổ như Đặng Dung, như những hiền nhân khác…

Làm sao có thể kết nối ân tình theo 16 chữ vàng khi chũng nó bắt bớ, hành hạ vợ con (ngư dân) ta? Làm sao có thể yên khi nó chiếm đất nhà mình, ao nhà mình (Biển Đông) hết đợt này sang đợt khác? Làm sao có thể hữu hảo khi chúng cấm ta đánh bắt cá để cho cá lớn cá bé đến mùa di cư rủ nhau chui hết vào nồi Đại Hán?… Nhiều và nhiều lắm những nỗi đau. Vậy, tại sao Thầy lại có thể cho rằng những sự “chia rẽ” quan hệ Việt – Trung là do các thế lực thù địch nào đó? Nói thực, em chẳng dính líu đến thế lực nào nhưng em muốn nói thẳng, nói rõ những điều em tin là đúng. Nếu có một người hàng xóm của Thầy làm như Trung Quốc đã làm với nước ta thì Thầy có để yên không?

Thầy kính mến! Em rất, rất đau lòng khi phải viết những dòng này nhưng em cũng nói luôn rằng Thầy và không ít những người Thầy khác đã làm chúng em thất vọng rất nhiều. Thầy cứ nghĩ xem: bao nhiêu TS dởm, PGS ma là do ai dựng lên? Những người đó sẵn sàng hót như chim khi được nuôi trong lồng son, ăn gạo tía. Em nghĩ rằng đây là một trong những điều cay đắng nhất của đất nước ngày nay. Một bậc hiền triết phương Tây có nói rằng một khi trí thức tham tiền, quân nhân sợ chết thì vận nước lâm nguy. Vế thứ nhất là điều nguy nan nhất hiện nay còn vế thứ hai em không dám bàn vì không biết. Thầy kính mến! Em tha thiết đề nghị Thầy giải tỏa những thắc mắc của em và công khai chỉ ra cái đúng, điều sai. Nếu Thầy chứng minh được ông ĐKP sai những gì thì thật tuyệt vời… Em sẽ vui mừng nhiều hơn cả niềm vui nữa.

Kính chúc Thầy và gia đình đón Năm Mới với hạnh phúc, an khang!

H. V. T.

Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.

This entry was posted in phản biện, Trung Quốc. Bookmark the permalink.