Ghi lại trên bia đá Văn Miếu Trấn Biên

Tôi được sinh ra ở chiến khu Đ khi ba theo Việt Minh, còn má theo ba vì phận gái phải theo chồng. Dân chiến khu Đ xưa giúp má tôi cái lều giữa rừng ven bờ sông Đồng Nai để sinh nở và cho tôi ra đời. Thi thoảng tôi quay về chiến khu Đ thăm lại bà con đã giúp nuôi sống tôi qua những ngày khói lửa. Ông Ba năm nay đã trên 90 tuổi, ở huyện Vĩnh Cửu, xưa gọi là huyện Tân Uyên. Cứ gặp tôi, ông Ba lại kể về những ngày đi bảo vệ cho ba tôi. Ông Ba vẫn sống giản dị và khó khăn. Bà con thì còn nhiều lận đận lắm. Thôi chuyện làm ăn thì cần có thời. Ta miễn nói. Nhưng cứ nghĩ đến cái Nhà máy luyện nhôm Tân Rai và Nhơn Cơ lại buồn cho số phận dân quê mình.

Dù mấy chả có xây dựng kiểu gì thì hố bùn đỏ cứ ngày càng lớn. Rồi một ngày nào đó tất yếu sẽ đến. Có thể do thiên tai, có thể cái thằng khùng mắc dịch nào đó nó phá thì bà con mình chắc chắn là tiêu. Các tỉnh miền Đông Nam Bộ đều ăn nước dòng Đồng Nai thì lấy đường nào mà sống!

Hôm họp các đại biểu của đất Sài Gòn xưa, chờ mãi không thấy ai lên tiếng chuyện hai cái Nhà máy đó. Rồi hôm nay 20/10/2010, Quốc hội họp. Nghe cái giọng Nam Bộ trình với Quốc hội nguyện vọng của dân. Ngồi chờ mãi cũng không thấy nhắc một lần đến hai cái Nhà máy sản xuất bùn đỏ trên thượng nguồn sông Đồng Nai.

Thôi hết hy vọng rồi. Bây giờ chỉ còn mỗi cách là về Văn Miếu Trấn Biên ghi rõ vào bia đá:

“Năm Canh Dần, 2010, mấy quan có quyền nhưng vì cái ăn, cái mặc của bản thân, gia đình và dòng họ, nên đã im lặng chấp nhận cho việc sản xuất bùn đỏ trên đầu nguồn sông Đồng Nai. Dù rằng họ biết khi bùn đỏ tràn xuống hạ lưu, Văn miếu Trấn Biên sẽ hoang tàn vì người người phải di tản. Xin tổ tiên thứ lỗi cho dân đen bất tài, bất lực không thể can ngăn!”

D. M. D.
Nguồn:
http://kinhtebien.vn/index.php?option=com_content&view=article&id=271:ghi-li-tren-bia-a-vn-miu-trn-bien-&catid=38:bo-xit-tay-nguyen-&Itemid=50

This entry was posted in Tản Mạn. Bookmark the permalink.