Nỗi ưu tư của một người dân

Tranh minh hoạ: James Scudamore

Tranh minh hoạ: James Scudamore

Tôi là công dân Việt Nam, đang sống trên đất nước của mình, là một người trong số 95% dân số Việt Nam “không có gì …”,  không có kể cả quyền nói ra ý nghĩ và tư tưởng của mình.

Tôi đã đi gần hết cuộc đời mình, không tham gia đảng phái nào, không tranh giành quyền lợi, danh vọng với ai. Tôi chỉ là một công dân bình thường, như người ta thường gọi: “công dân hạng hai”.

Tôi đã là bô lão, nên nếu có Hội nghị Diên Hồng ngày nay thì tôi đủ điều kiện tham dự. Nhưng có lẽ sẽ không có đâu.

Dân tộc Việt Nam ngày nay gồm 95% dân số dường như bị bỏ quên, 5% dân số có đặc quyền, đặc lợi – đang tranh giành quyền lợi phe nhóm với nhau, chống đỡ bảo vệ cho nhau, tổ chức lễ lạc hội hè, phô trương hoành tráng, theo dõi 95% nhân dân còn lại…

5% dân số nắm quyền lực, quân đội, nhưng không thể chống xâm lăng (!!!) cho nên càng lúc Việt Nam ta càng co cụm, bất lực, bịt tai, bịt mồm, nhắm mắt đưa chân trước âm mưu thôn tính (cố hữu cả nhiều ngàn năm) của nước láng giềng, phương lạ.

Còn bao lâu nữa thì đất nước ta ”không có gì”?

Câu trả lời theo tôi là không lâu đâu!!!

Vì nước lạ đã ăn sâu, bám rễ chắc chắn trong quyền lợi phe nhóm và cả tư tưởng của lãnh đạo ta rồi. Không một ai dám bảo vệ nhân dân ta, khi người dân bị kẻ lạ bắn ngay trên lãnh hải của ta; chiến sỹ Hải quân ta bảo vệ chủ quyền biển đảo bị kẻ lạ bắn như tử tù, rồi tung lên mạng cho mọi người xem, mà báo chí truyền thông của ta không hề nói gì! Các lãnh đạo thân yêu và đáng kính của chúng ta có ai xem những đoạn phim đó không?!!!

Rồi những chuyện buồn ở biên giới phía Bắc, Tây Nguyên…

Lãnh đạo ta biết rõ hơn ai hết, nhưng không dám nhắc đến, và cũng không cho ai nhắc đến cả. Vì dù lãnh đạo không nói, nhưng nếu nhân dân nói thì lãnh đạo cũng có lỗi với nước lạ!

Và cũng vì vậy, lãnh đạo ta ai cũng phải thuộc lòng bài học 16 chữ vàng và 4 tốt do nước lạ ban cho và luôn bị khảo bài khi gặp người nước lạ, dù người nước lạ chỉ là chức nhỏ teo!

Tôi là người dân. Lãnh đạo nói gì, làm gì là quyền của cá nhân họ – vì tôi có được bầu ra họ đâu! Nhưng họ đem dân tộc Việt Nam lồng ghép vào đó thì tôi không đồng ý.

Nếu vì sự tồn vong của dân tộc, tôi sẽ theo họ, cống hiến chút lực tận này; nhưng nếu vì  quyền lợi phe cánh, cá nhân, bè đảng… thì… tùy họ. Nhưng xin hãy để dân Việt chúng tôi còn chút tự hào dân tộc bất khuất 4000 năm!

Những điều chúng tôi muốn là: Hãy đoàn kết dân tộc, tạo nội lực toàn dân, từ đó từng bước ngoại giao khôn khéo, dần lấy lại vị thế bình đẳng cùng có lợi với lân bang. Trong thời điểm ê chề này, không quyết  tâm làm thì e rằng quá trễ.

Bác Hồ có dạy rằng: “Dễ trăm lần, không dân cũng chịu. Khó trăm điều dân liệu cũng xong”…

Quý vị lãnh đạo không bao giờ muốn biết sự thật là: còn rất nhiều người dân không có tiền chữa bệnh đành chịu chết trong đau đớn tận cùng. Quý vị có biết người dân ước mong sống trong chế độ có nhà thương “thí“ – chữa bệnh không tốn tiền; muốn có trường “nhà nước” – nơi học sinh không phải đóng các loại học phí mà người dân không kham nổi, đành đau đớn cho con thôi học? Quý vị có thể nói đây là thời kỳ quá độ lên… cái chưa từng ai thấy, nên dân phải chịu khó. Quí vị cũng có thể nghĩ đấy chỉ là những  trường hợp cá biệt. Quý vị chắc không có thì giờ để xem các chương trình chiếu đầy trên ti vi: căn nhà mơ ước, những mảnh đời bất hạnh, vòng tay nhân ái…, nhưng những việc cướp đất, dân oan, nhạy cảm… thì hệ thống truyền thông không được phép loan tải, tuy nó sờ sờ đó ai cũng thấy. Nhân dân chúng tôi thấy xấu hổ giùm quý vị!

Chúng tôi biết trong số quý vị còn nhiều người “có tâm, có tầm” nhưng cơ chế không cho quý vị có cơ hội đưa ra quyết sách làm ích nước lợi dân. Vậy ai đã tạo ra khuôn mẫu cơ chế đó?

Từng tuổi này, tôi đã phải cố gắng lắm để tập đánh vi tính, vì đây là phương tiện duy nhất có thể gửi đến quý vị những ý nghĩ của người dân hạng hai chúng tôi!

Tôi đã từng muốn nói, nhưng rồi lại thôi, vì sợ, vì hèn và cả vì ngu dốt nữa.

Nhưng bây giờ tôi đã nói lên được điều mình muốn nói, mong góp phần nhỏ nhoi của tôi cho tổ quốc. Nếu ai cũng im lặng cả, thì ai nói?! Không nói lúc này, thì đến bao giờ???

Bây giờ, điều khó khăn mới là tôi chưa biết cách nào gửi thư này đi đến quý vị!

Nhưng tôi sẽ cố gắng làm được điều này!

Trân trọng kính chào!

Một người dân Sài Gòn

H. V.

Tác giả gửi trực tiếp cho BVN

This entry was posted in Thư bạn đọc. Bookmark the permalink.